"Có những điều vô cùng đơn giản như một người, một con đường, một tòa nhà có thể khiến người ta mơ về thời niên thiếu."
Biên tập: Chuối
Thịnh Vọng và Giang Thiêm mua vé máy bay vào sáng ngày 24, vừa hạ cánh thì nhận được tin nhắn wechat của Thịnh Minh Dương bảo là buổi sáng ông đi ăn uống, hai đứa cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi, cơm tất niên buổi tối đã đặt sẵn rồi.
Dạo xưa bất kể bận rộn đến đâu, Thịnh Minh Dương chắc chắn sẽ để trống ngày hôm nay - 30 tết. Năm nay tự dưng đi ăn uống, không cần nghĩ cũng biết đang tránh mặt.
Ông nửa mong mỏi hai đứa Thịnh Vọng có thể về đón năm mới, nửa thấy mất mặt. Căn nhà trong ngõ Bạch Mã là một sự tồn tại đặc biệt, chứng kiến hai gia đình, bốn người bên nhau rồi chia ly. Đứng ở nơi đó nhìn Thịnh Vọng và Giang Thiêm cùng nhau trở về, ông thật sự không biết phải nói câu gì đầu tiên.
Đồng chí già khôn khéo hơn nửa đời người, giỏi nói những lời có cánh, cuối cùng người duy nhất không đối đáp được lại là con trai mình.
Đương nhiên Thịnh Vọng hiểu suy nghĩ của ông, nên chỉ im lặng nhận định vị nhà hàng mà ông chia sẻ, không hề vạch trần.
Lúc chờ hành lý, Thịnh Vọng nhận được một cuộc gọi. Giang Thiêm nghe cậu và người ta xác nhận phương hướng và khu vực đỗ xe thì hỏi: "Ai gọi thế?"
Thịnh Vọng đáp: "Chú Tiểu Trần."
Đã lâu rồi Giang Thiêm không nghe thấy danh xưng này, đờ người một lúc mới hoàn hồn, Thịnh Vọng đã đẩy hành lý tới. Cậu duỗi tay ra trước mặt Giang Thiêm vỗ thành tiếng và bảo: "Hồi hồn."
Giang Thiêm ấn bàn tay quậy phá của cậu xuống: "Chú ấy đến rồi à?"
"Ò, đang ở bãi đỗ xe."
Giang Thiêm vô thức nhìn biển báo chỉ đường đến bãi đỗ xe trên đầu, nhưng Thịnh Vọng kéo hắn đi tới thang cuốn: "Anh nhìn biển báo làm gì, nhìn em là được rồi."
Giang Thiêm mới chỉ bay ở đây đúng 1 lần, còn Thịnh Vọng mấy năm nay đi đi lại lại vô số lần, lần nào về cũng vội vội vàng vàng, duy chỉ có lần này là ngoại lệ.
Nom cậu chủ nhỏ vui tươi hí hửng lắm, điệu bộ như Hoàng Đế đi tuần, chém gió phần phật ngay trước mặt anh cậu: "Chỗ khác thì không nói chứ sân bay em thuộc nằm lòng, em có thể làm công cụ chỉ đường sống cho anh, miễn phí luôn."
Giang Thiêm đẩy xe hành lý đáp "Ừ": "Của rẻ là của ôi."
"Đệt." Thịnh Vọng chìa tay bảo: "Thế anh trả tiền công cũng được."
Giang Thiêm móc điện thoại trong túi quần ra đặt vào tay cậu, rồi chợt nhấc lên ngay trước khi cậu nắm lấy: "Chứng minh đi đã."
"Chứng minh cái gì?"
"Đáng đồng tiền bát gạo."
"Anh hỏi đê, hỏi bất cứ hàng quán nào em cũng chỉ cho anh được."
Giang Thiêm lại "Ừ", hỏi: "Tây là hướng nào?"
Thịnh Vọng: "..."
Xong, toang rồi bu em ạ.
Cậu chủ nhỏ tung hành ngang dọc bấy lấu, đi khắp nẻo đường đất nước, nhưng vẫn không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc như xưa. Công cụ chỉ đường sống vừa mới bán đã tịt ngòi, không lừa được một cắc nào.
Trong dịp Xuân vận [1] người người nhà nhà vội vã, bãi đỗ xe chật kín chỗ, dịch vụ đặt xe online rồng rắn nhau, không nhận ra nổi ai vào với ai. Thịnh Vọng gọi điện cho chú Tiểu Trần và bắt đầu cách thức hỏi đáp giằng co bằng một câu "Rốt cuộc xe ở đâu".
[1] Xuân vận là từ dùng để chỉ hành trình về quê nghỉ Tết Nguyên Đán của người Trung Quốc, được biết đến như "cuộc di cư lớn nhất lịch sử nhân loại".
Tiểu Trần thay đổi đủ kiểu miêu tả, cuối cùng sup sụp nói: "Ngay đằng sau cái ô tô màu trắng, đang nháy pha."
Thịnh Vọng nói: "Chú à, chỗ này phần lớn là xe trắng, có cái nào không nháy pha? Hay chú nói khu vực đỗ đi, bọn cháu tự tìm đường."
Tiểu Trần đáp: "Phía Bắc khu K."
Thịnh Vọng im lặng vài giây, lén lút đưa điện thoại cho anh cậu: "Anh nghe đi, em chỉ biết trái phải trước sau thôi."
Anh cậu vẫn không quên hỏi: "Em là công cụ chỉ đường sống cơ mà?"
"Sập tiệm rồi."
Kết quả Giang Thiêm chỉ tốn 2 phút đã tìm được xe, công cụ chỉ đường sống từ sập tiệm biến thành tự kỉ.
Tiểu Trần chẳng thay đổi gì, tóc vẫn cắt kiểu đơn giản nhất, trang phục mùa này vẫn là áo khoác ngắn cổ bẻ tỉ năm như một. Chú bước xuống xe xách hành lý giúp, lúc thấy Giang Thiêm bước chân khựng lại, sau đó mỉm cười bùi ngùi bảo: "Cao hơn rồi, mà vẫn đẹp trai ngời ngời nhỉ?"
*
Có những điều vô cùng đơn giản như một người, một con đường, một tòa nhà có thể khiến người ta mơ về thời niên thiếu. Giang Thiêm ngồi ở ghế sau trên xe Tiểu Trần, nhìn Thịnh Vọng tựa vào cửa sổ gà gật, bỗng có cảm giác ấy. Bởi thế mà thoáng khi ấy, hắn thậm chí muốn xắn tay áo lên tới khuỷu, như thể hắn vẫn mặc đồng phục xanh trắng trên người.
Tiểu Trần vẫn còn việc khác, chở họ về đến cửa nhà trong ngõ Bạch Mã rồi rời đi theo con đường khác. Giang Thiêm đứng trước cửa nhìn Thịnh Vọng nhập mật khẩu, hắn phát hiện bao năm qua thế mà những con số ấy chẳng hề thay đổi, vẫn là dãy số hắn được biết. Sau khi mở cửa, mùi nước tẩy thoang thoảng trong nhà hệt như năm nào.
Mấy năm nay, mỗi lần Giang Thiêm nhớ đến căn nhà này thì chóp mũi luôn vấn vít mùi hương ấy. Đó là kí ức cuối cùng của hắn về nơi đây, chẳng tốt đẹp gì cho cam. Thế nên chỉ cần ngửi thấy là hắn vô thức cảm giác mình vừa chạy mấy cây số liền.
May mà cái người lần trước tìm khắp nẻo chẳng thấy nay đã đứng kế bên, cười cười nói nói và chạm vào được, vì thế mùi hương ấy dịu dàng hơn hẳn, không còn trống trải quạnh quẽ nữa.
Giây phút hắn nắm tay Thịnh Vọng, rốt cuộc thấu tỏ rằng họ sắp có trong tay một quãng thời gian rất rất dài, dài đến mức đủ để che mờ tháng năm xa cách, buồn thương và trống trải.
*
Nhà lầu hứng sáng tốt, nhưng chỉ cần quét dọn gọn gàng mà mãi chẳng có ai ở thì trong nhà sẽ trở nên lạnh lẽo. Thịnh Vọng y hệt trước kia, cởi giày phát là bắt đầu tìm điều khiển ngay, vừa đi vừa bật điều hòa. Không cần biết người khác ở đâu, cứ phải bật hết lên không sót cái nào. Mùa hè phải lạnh tới mức đắp chăn, mùa đông phải ấm đến mức mặc áo mỏng, chẳng biết học ở