"Viết đi, miễn cho cậu rảnh phát rồ."
Biên tập: Chuối
Dương Tinh cầm đề nói năm phút, ngẩng đầu lên phát hiện anh chàng bị ốm đang xoay bút, xoay thước, xoay tẩy. Tay vớ được cái gì thì cậu xoay cái đó.
Chắc là bệnh chung của những chàng trai mới lớn.
Cô ngắm nghía một lát mới nhớ ra: "Thịnh Vọng?"
"Dạ?" Cậu chàng bị gọi tên dừng bút lại.
"Suýt nữa thì tôi quên, cậu không có đề để xem đúng không?" Dương Tinh nói.
Thịnh Vọng cười ruồi, bụng nhủ thầm không phải suýt đâu ạ, rõ ràng là cô đã quên tiệt.
Trước kia Dương Tinh trưng dụng đề của Tề Gia Hào chưa bao giờ để ý, Tề Gia Hào sẽ tự dịch ghế của mình sang xem chung với bạn bên cạnh, cầm theo một cái bút và quyển vở là được.
Đám học trò lớp A chia làm 2 phe, một phe là "Thi xong tất tả so đáp án", một phe là "Thi xong sống chết mặc bay". Tề Gia Hào thuộc phe đầu tiên.
Những người thuộc phe ấy đều có bản lĩnh "Đọc đến đâu nhớ đến đấy", chỉ cần là đề họ tự tay làm thì từ đáp án đề quy trình làm bài cũng thuộc làu làu, gồm cả viết văn. Như bài trắc nghiệm môn tiếng Anh ấy à, thuộc dễ như ăn sáng.
Cho nên dù đưa đề cho người khác, Tề Gia Hào vẫn biết câu nào mình đúng câu nào mình sai, kịp thời chữa vào vở là được.
Còn Thịnh Vọng.....
Nhìn phát biết ngay là phe "Thi xong sống chết mặc bay".
Dương Tinh không thích nhìn học trò rảnh rỗi. Vì thế cô hất chiếc cằm nhọn, sai bảo Thịnh Vọng: "Tìm một bạn xem chung."
Thịnh Vọng đáp "Vâng".
Tìm người xem chung có gì khó đâu? Cậu đứng dậy, xách ghế đi về phía trước. Chợt nghe thấy Dương Tinh bổ sung: "Cậu dịch ghế về phía sau chịu khó xem chung với Giang Thiêm, được chứ?"
Không được.
Thịnh Vọng thầm nghĩ tên phía sau còn nợ em một trận đòn, không muốn xem chung đâu.
Nhưng lý lẽ của Dương Tinh rất toàn vẹn: "Tôi nghĩ số câu đúng của cậu không khác Giang Thiêm là mấy, xem chung với nhau vừa đẹp. Còn Cao Thiên Dương ấy à....Cậu chừa tí sĩ diện cho bạn ấy đi, nhé."
Chị Tinh cứ lên lớp là kháy Cao Thiên Dương, thành thói quen mất rồi, quả thực khó mà thay đổi.
Thịnh Vọng xách ghế lùi về sau, ngồi bên phải Giang Thiêm. Tuy cậu không nhớ rõ đáp án mình chọn nhưng vẫn làm bộ làm tịch cầm thêm cái bút.
Mới đầu cậu vẫn dè dặt, ngồi cách xa cái bàn, nhìn đề cứ phải nhoài người.
Giang Thiêm liếc cậu vài lần, cuối cùng không kìm được bảo: "Trên bàn có cái đinh chọc vào cậu hay sao?"
"Không có mà." Thịnh Vọng lơ đãng buột miệng. 2 giây sau, cậu mới ngớ ra đối phương đang trào phúng tư thế ngồi của cậu.
Thịnh Vọng nghiêng đầu liếc Giang Thiêm, kéo ghế dịch lên từng tí một.
Một tí hai tí và ba tí. Trong 5 phút tiếp theo, cứ chốc chốc Thịnh Vọng nhích một tí, chốc chốc nhích một tẹo, chẳng mấy mà hai tay đã đặt lên bàn.
Tốc độ chữa đề của Dương Tinh không chậm, nhưng có tận 150 câu cơ mà, người sai nhiều bận rộn tíu tít, còn người sai ít thì cực kỳ chán ngán.
Do bị ốm nên đầu óc Thịnh Vọng váng vất, cộng thêm tờ đề của Giang Thiêm chẳng sai câu nào, cậu nghe một lúc mà gật gà gật gù. Cơ thể ngày càng cúi thấp, diện tích cánh tay chiếm cứ ngày càng lớn.
Hai tay cậu chống cằm, buồn ngủ tới mức ngả bên trái, ngả bên phải, bỗng nhiên cánh tay bị trượt, khuỷu tay chạm vào người khác. Nhiệt độ cơ thể ấm áp bám lên da dẻ lan khắp người, Thịnh Vọng lơ mơ trợn mắt một lúc mới giật mình bừng tỉnh.
Tuổi mười sáu, mười bảy dễ xấu hổ thế đấy, mỗi lời nói, mỗi ánh nhìn, mỗi lần chạm khẽ cũng đủ làm cho người ta giật bắn, chẳng hiểu tại sao, chẳng rõ nguyên do.
Thịnh Vọng rụt khuỷu tay lại, Giang Thiêm cũng thay đổi tư thế ngồi, hạ cánh tay đặt gần cậu xuống gầm bàn.
Đối phương tránh né quá rõ rệt lại làm cậu chủ nhỏ hơi bức bối, nghĩ thầm chạm một tí thì chết à? Sao phải xoắn thế.
Vừa lúc ấy Dương Tinh chữa tới câu cuối cùng trong đề thứ 2, Thịnh Vọng đang lúng túng khắp người cuối cùng đã tìm thấy một câu sai.
Cậu tìm được chuyện để làm rồi, bèn mở nắp bút gạch chéo lên đề, nhanh nhẹn sửa lại, còn ghi chú một đống bên cạnh.
Thịnh Vọng vẽ một cái đuôi siêu to khổng lồ cho chữ cuối cùng, xong xuôi ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp Giang Thiêm đang cầm bút đỏ nhìn mình, vẻ mặt cực kỳ sa mạc lời.
Thịnh Vọng: "Sao dợ, đau răng à?"
Giang Thiêm nói: "Tờ đề của tôi."
Thịnh Vọng: "......"
Hắn rũ mắt nhìn tờ đề, vì mấy cái chữ chó cào quá lạ lẫm nên rất bắt mắt, cảm giác tồn tại siêu mạnh, còn xiêu xiêu vẹo vẹo, lắc la lắc lư nữa chứ.
Thịnh Vọng ngượng ngùng đóng nắp bút, đáp "Ờm". Nhờ bị ốm mà cái lốt ngoài của cậu đủ sức lừa tình bất cứ ai, lúc đôi rèm mi buông xuống sẽ toát nên mùi cô đơn lẻ bóng.
Nhưng thực ra chỉ đang chán ngán tới mức đờ người mà thôi.
Cậu chưa đờ người được mấy giây, bỗng nghe thấy tiếng "Soạt" khe khẽ trên mặt bàn. Ngẩng đầu nhìn, ấy thế mà tờ đề đã được đủn tới trước mặt cậu.
Giang Thiêm đặt bút lên bàn, cả người ngả về phía sau, điệu bộ từ bỏ nghe giảng.
Hắn rút một quyển tổng hợp đề thi tiếng Anh trong ngăn bàn ra, nói với Thịnh Vọng mà chả thèm nhấc mắt: "Viết đi, miễn cho cậu rảnh phát rồ."
Dương Tinh căn thời gian rất chuẩn, 2 tiết vừa đủ chữa hết tất cả các câu.
Thịnh Vọng hạ mình giúp Giang nào đó sửa bài và không quên chấm điểm cho hắn. 150 câu làm sai 5 câu, tổng điểm 120 chỉ bị trừ 4 điểm.
Giang Thiêm làm xong một tờ đề thi, check đáp án rồi gấp góc trang để đánh dấu. Hắn vừa ngẩng đầu khỏi quyển sách đã thấy tờ đề bài tập của mình có một con số đỏ chót ở trên đầu: 116.
Chữ xấu như gà bới thế kia chả cần nhìn đã biết từ tay ai viết ra, Giang Thiêm mím môi dời mắt, giật lại bút đỏ mà Thịnh Vọng vừa lấy trộm, chìa tay về phía bàn trước tỏ ý mời cậu lăn nhanh.
Thịnh Vọng kéo ghế quay về chỗ ngồi, Dương Tinh đang đưa ra kết luận. Cô cầm bút đỏ của mình, đứng trên bục giảng chấm bài của Thịnh Vọng, vừa viết