"Phần nghe tổng cộng có 2 bài, cậu chẳng vớt vát được câu nào."
Biên tập: Chuối
Đúng vậy, có gì đâu mà phải cuống?
Thịnh Vọng lặng thinh.
Nét mặt câu hơi ngơ ngác, có vẻ không trả lời được.
Dưới tầng, Thịnh Minh Dương đẩy cửa bước vào, chìa khoác được đặt lên nóc tủ ngoài huyền quan phát ra tiếng động khẽ. Ông thay đôi dép đế mềm, tiếng bước chân lẹp bẹp kéo dài từ phòng khách vào trong bếp.
Một lát sau có tiếng mở cửa, trong phòng bếp thêm một tiếng bước chân nữa.
Có lẽ do đêm khuya thanh vắng, có lẽ vì lưng Thịnh Vọng áp vào cửa, tiếng Giang Âu không cao mà vẫn loáng thoáng chui vào tai cậu.
"Về mà sao không nói tiếng nào, công việc xong chưa?" Giang Âu hỏi.
"Chưa đâu, vẫn phải quay lại." Thịnh Minh Dương nói. "Có hơi rắc rối."
"Thế anh ăn cơm tối chưa?"
"Ăn tạm cơm trên máy bay rồi, giờ lại thấy hơi đói, đang định tìm cái gì đó lót dạ."
"Có canh gà đấy, em hâm nóng cho anh nhé?"
"Đừng, thế ồn lắm."
Thịnh Minh Dương hạ giọng nói gì đó, đại ý chắc là sợ làm phiền Thịnh Vọng và Giang Thiêm ở trên tầng. Sau đó Giang Âu cũng hạ giọng thì thầm, không còn nghe rõ họ nói gì nữa, tiếng người rầm rì như rất gần mà lại tưởng rất xa.
Chẳng biết Thịnh Minh Dương lấy cái gì trong tủ lạnh ra ăn tạm, không lâu sau họ quay về phòng, căn nhà dần dần quay về im lặng như mọi ngày.
Ngọn tóc xõa trên trán nhỏ nước, Giang Thiêm cầm khăn lau mặt.
Bả vai và cần cổ Thịnh Vọng chậm rãi thả lỏng, giây phút bối rối ban nãy chỉ như thoáng qua, tí đã chẳng thấy đâu. Cậu không nghĩ ra lí do, bèn nói bừa: "Bố tôi dông dài lắm, nếu để ông ấy biết tôi chưa ngủ thì sẽ cằn nhằn cho xem —– Sao giờ này vẫn chưa đi nghỉ hả? Chưa làm xong bài tập hay cắm mặt vào điện thoại đấy?"
Thịnh Vọng đè giọng bắt chước tiếng bố cậu, thoạt nghe giống y như đúc. Cậu bước tới bên bàn học, quen cửa quen nẻo đặt đề thi xuống: "Nếu cậu bảo chưa làm xong bài tập, ông ấy sẽ hỏi khó quá hay nhiều quá, bạn khác cũng thế hay mỗi con vậy thôi? Nếu bảo ôn tập cho kì thi tháng thì ông ấy sẽ hỏi ôn đến đâu rồi, có tự tin hay không. Hỏi xong sẽ nói có áp lực là tốt nhưng không cần đè nặng. Sau đó bắt đầu bóp miệng tôi đổ canh gà vào."
Bài ca muôn thuở của rất nhiều bố mẹ, Giang Thiêm nghe đến nửa chừng thì không nhịn được phì cười, làm Thịnh Vọng cũng cười theo: "Có phải đau hết cả não không, nếu là cậu thì cậu không cuống chắc?"
Giang Thiêm đặt cốc nước lên bàn, cầm khăn vắt trên cổ lau tóc: "Chú ấy hay nói nhiều thế à?"
"Cũng không hẳn. Bình thường ông ấy bận tới mức chả có thời gian hỏi, khó lắm mới bắt được cơ hội nên rất tích cực quan tâm. Và cả ——" Thịnh Vọng mím môi đắn đo vài giây. "Muốn bù đắp, hiểu chứ?"
Bàn tay lau tóc của Giang Thiêm khựng lại, hắn liếc mắt quan sát gương mặt Thịnh Vọng, nhưng chỉ thấy đối phương đang bận rộn lật những trang đã đánh dấu trong sách bài tập ra, thoạt nhìn tâm trạng không có vấn đề gì hết.
"Nhưng thực ra Thịnh Minh Dương có chỗ không giống rất nhiều bố mẹ, ông ấy không có yêu cầu gì với thành tích của tôi và không bao giờ quát mắng nặng lời. Đổ canh gà xong sẽ phải khen một câu." Thịnh Vọng cầm trang sách ngẩng đầu nhìn Giang Thiêm và nhại giọng: "Thực lực của Thịnh Vọng nhà mình quá đỉnh, bố tin con."
Giang Thiêm bước tới góc tường trong tiếng than phiền của cậu, ném khăn vào trong túi giặt quần áo [1] rồi đứng thẳng dậy bảo rằng: "Tưởng phải gọi là Vọng tử chứ."
[1] Túi giặt quần áo
".........."
Thịnh Vọng tức thì câm nín, sắc mặt rối rắm.
Vài giây sau, cậu chỉ vào mặt Giang Thiêm phọt ra một câu: "Im mồm đê."
Trước giờ chỉ có Giang Thiêm bảo người khác im mồm là nhiều, chứ người khác bảo hắn im mồm thì siêu siêu hiếm. Hắn nhướng mày, gật đầu ngỏ ỷ cố gắng hợp tác.
Thịnh Vọng hài lòng lắm.
Cậu kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó chìa quyển Ngân hàng đề thi ra hỏi Giang Thiêm: "Ê, cậu từng làm dạng tương tự 2 câu này chưa?"
Trường trung học trực thuộc không có quy định phát sách ôn tập, toàn là giáo viên các lớp giới thiệu một số sách dựa theo tình hình của học sinh.
Các thầy cô lớp A không ủng hộ chiến thuật biển đề quá mức, phải làm một lượng bài nhất định, nhưng không cần thiết phải lặp lại quá nhiều. Lúc họ giới thiệu sẽ nói sơ qua về ưu điểm và khuyết điểm của mỗi sách ôn tập khác nhau, rồi để học sinh tự chọn.
Nội dung của các sách ôn tập không khác nhau quá quá, chỉ khác ở cách biên soạn và độ khó thôi. Các giáo viên đều nói mua một hai quyển đủ rồi, kết hợp ưu điểm khuyết điểm với nhau, không cần phải làm hết tất cả.
Thế nên có một số vướng mắc mà học sinh này gặp phải không có nghĩa rằng học sinh kia cũng gặp.
Giang Thiêm nhìn lướt qua sách trong tay cậu, khoan thai ngồi xuống bậu cửa sổ.
Thịnh Vọng chờ mãi không thấy trả lời, bèn đá đá dép lê của Giang Thiêm: "Ê."
Ê – điếc.
Thịnh Vọng lại đá: "Giang Thiêm."
Giang Thiêm – cũng điếc.
Thịnh Vọng: "......Học bá?"
Học bá – vẫn điếc.
Thịnh Vọng hạ tay cầm sách, chống đầu gối bắt đầu thở dài.
"Đừng im mồm nữa, mở miệng vàng miệng bạc ra đi." Tình cảnh rất đỗi quen thuộc, cậu nói mà chẳng hề thấy ngượng: "Tôi sai rồi đã được chưa."
Giang Thiêm rốt cuộc hết điếc, chìa tay nói: "Đưa đề đây tôi xem."
Thịnh Vọng đập sách vào tay hắn, bĩu bĩu môi nói: "Câu 12, 13, tôi đánh dấu sao ấy."
"Làm rồi." Giang Thiêm liếc cái đã biết ngay. "Ý cuối?"
"Ừm, không hiểu lắm." Thịnh Vọng nói: "Bị kẹt ở chỗ viết công thức."
"Bị kẹt là bình thường. Ý cuối có hơi vượt kiến thức, phải dùng đến tích." Giang Thiêm nói.
"Tích gì? Tích nào cơ?" Thịnh Vọng chưa hiểu.
"Vi tích phân." Giang Thiêm nói.
"Cậu gượm đã." Thịnh Vọng hỏi: "Là vi tích phân mà tôi biết à? Ở Đại học?"
"Đúng."
"......"
Câu đệch nghẹn trong cổ Thịnh Vọng.
"Tối nay không còn thời gian thì đừng xem nữa." Giang Thiêm nói thẳng. "Ít nhất thi tháng lần này sẽ không hỏi tới, các lớp khác đang phấn đấu đẩy nhanh tiến độ học, nhưng trước mắt không đào sâu bằng lớp AB được."
"Ít nhất? Tức là sau này sẽ thi?" Thịnh Vọng hỏi.
"Miễn là những thứ từng xuất hiện trong kì thi Đại học, trường sẽ cho kiểm tra tất." Giang Thiêm nói xong bèn lật đáp án và lời giải ở cuối sách, hắn bảo: "Cắt bớt nhiều quá, sao cậu mua quyển này?"
"Quyển này có hệ thống từ cơ bản đến nâng cao ổn hơn những quyển khác, thích hợp để tự học." Thịnh Vọng tức giận nói. "Thông cảm cho con người đáng thương này một tí đi. Cơ mà giải sơ sài thật. Thôi dù gì quyển này cũng làm xong rồi, bao giờ tôi mua quyển khác bù vào."
Giang Thiêm ngẫm nghĩ, đặt sách xuống bước tới trước tủ quần áo.
Thịnh Vọng nhìn mà chả hiểu gì, cậu thấy hắn mở một cánh tủ, kéo một hộp đựng đồ ra và lục lọi, sau đó cầm quyển bài tập bìa xanh đưa cho cậu nói: "Quyển này mở rộng sâu hơn."
Thịnh Vọng nhận sách, nhưng sự chú ý không đặt trong tay mà là trên tủ quần áo.
Tủ quần áo của Giang Thiêm rất lạ, trên thanh ngang treo đầy móc áo trống không nhưng chẳng hề có cái áo cái quần nào. Hai ngăn vuông phía dưới có một ngăn đặt hộp đựng đồ, ngăn còn lại đặt vali hành lý.
Vali hành lý đang mở, quần áo Giang Thiêm thường mắc xếp chồng ở trong, gấp gọn gàng sạch sẽ. Gọn gàng tới mức chỉ cần kéo khóa vali, chủ nhân của những thứ ấy có thể bỏ đi một cách sạch bóng, chẳng để lại dấu vết gì.
"Cậu...." Sau một lúc lâu sửng sốt, Thịnh Vọng ngước mắt nhìn Giang Thiêm. "Cậu thu dọn hành lý làm gì?"
Đột nhiên cậu nhớ tới lúc trước từng nghe phong thanh —– Thịnh Minh Dương nói Giang Thiêm muốn ở kí túc xá, nhưng vướng phải trường học chưa nhận đơn nên tạm thời ở lại đây.
Khi