"Bao giờ mới chịu khai trương lại đây?"
Biên tập: Chuối
Thịnh Vọng sướng ơi là sướng, còn chủ nhiệm Từ suýt thì tức thành cái bánh bột.
Đáng giận hơn nữa là, khi ông đang uống một hớp chè lạnh và day day đầu nói: "Bây giờ cả 3 vị trí ba tốt thành phố của lớp A các em đều để trống, chỉ còn mỗi Giang Thiêm đứng đầu khối là không thay đổi gì đúng không?"
Giang Thiêm trả lời ông: "Không ạ, giờ trống cả 4."
Hớp nước chè trong cổ họng chủ nhiệm Từ sặc thẳng lên mũi, ho tới mức còng cả lưng.
"Nói cái khỉ gì cơ cậu lặp lại lần nữa xem nào?" Chủ nhiệm Từ trợn mắt hỏi.
"Cùng đánh nhau, cùng chịu phạt, cậu ấy không được 3 tốt mà em được thì không công bằng." Giang Thiêm nói.
"Là tôi bảo cậu ta không được à?! Hả!" Từ miệng rộng sắp ăn thịt người đến nơi.
Nhưng suy nghĩ kĩ càng thì ông thấy cũng có lý.
Ông ngượng ngùng ngậm miệng lại, vuốt đầu, sầu lo tới mức sắp hói mất rồi.
Mấy thằng cu 16 17 tuổi kiêu căng ngạo mạn lắm cơ, toàn hành động theo cảm tính và thường tìm kiếm sự công bằng trong một số chuyện quái gở. Ông chẳng tài nào hiểu nổi và cũng không thể đồng ý được. Giống như thiếu niên sáng sủa đang ngồi trên ghế nhà trường chẳng bao giờ hiểu được cái sự thận trọng chậm rãi và lo trước tính sau của ông.
Có những người có thể vượt qua định kiến để thuyết phục lẫn nhau, có người thì không.
Thế là Từ miệng rộng vỗ bàn tống cổ họ ra ngoài, nói cùn: "Tôi chống mắt lên chờ 2 thằng ranh con các cậu khóc lóc ân hận! Tôi chờ!"
Tiết 3 sáng nay là tiết tiếng Anh, Thịnh Vọng và Giang Thiêm đến muộn 10 phút, nhưng chính Dương Tinh cũng đến muộn và bước vào lớp cùng 2 người họ, thế nên các bạn cùng lớp không nghĩ ngợi lung tung, cứ tưởng Dương Tinh tìm họ nói chuyện như bình thường thôi.
Chỉ có Cao Thiên Dương nhạy bén hơn.
Hắn quay đầu nhẹ nhàng hỏi Thịnh Vọng: "Có chuyện gì thế?"
"Hửm?" Thịnh Vọng cúi đầu lôi vở ghi chép trong cặp ra.
Cao Thiên Dương hất hất cằm: "Cậu, anh Thiêm với lão Tề lần lượt bị gọi đi, giờ hai cậu đã về mà chỗ lão Tề vẫn trống không, làm sao thế?"
Thịnh Vọng ngẩng đầu nhìn hắn không nói gì, chỉ nháy mắt với hắn liên hồi.
Cao Thiên Dương nói: "Ơ kìa, cậu nháy mắt là có ý gì?"
"Ý là mời cậu đứng dậy." Giọng nói thanh thúy của Dương Tinh vang lên trên bục giảng, hỏi hắn: "Cao Thiên Dương, ngoái cổ nói chuyện có mệt không?"
Cao Thiên Dương giật bắn người.
Hắn vội vàng ngồi thẳng tắp, ánh mắt găm chặt trên đề thi, vờ như mình đang chuyên tâm lắm. Đáng tiếc Dương Tinh không chịu tha cho hắn, cô nói: "Cậu đứng lên xem nào."
Cao Thiên Dương đẩy ghế ra ngoan ngoãn đứng dậy: "Cô ơi em sai rồi."
"Đừng nói thế chứ, cậu sai gì đâu? Tôi đang muốn tìm ai đó đứng lên hợp tác chút thôi, không phải cậu muốn nói hay sao? Nào, cho cậu một cơ hội ——" Dương Tinh nói: "Hôm nay tôi muốn tổng kết các trường hợp sử dụng câu có hình thức chủ động ý nghĩa bị động và hình thức bị động ý nghĩa chủ động, cậu liệt kê cho tôi xem nào, không nói xong thì đừng ngồi xuống."
Cao Thiên Dương muốn chớt.
Thịnh Vọng không đành lòng nhìn hắn thảm thương, lập tức mở vở mình ra. Thực ra cậu không hay đọc vở của mình, nhưng hễ ai hỏi cái gì là cậu có thể lật đến trang tương ứng ngay tức khắc.
Không chỉ lật đến trang chính xác, cậu còn có thể tìm đúng chỗ. Câu nào viết trên góc trái vở, câu nào viết dưới góc phải vở, câu nào viết bút đỏ, câu nào viết bút xanh đều nhớ hết.
Cậu lật tới cách dùng của câu chủ động bị động trong vòng một giây, cầm bút vạch một dấu ngoặc nhọn {, rồi tuồn lên bàn trên cho Cao Thiên Dương.
Cao Thiên Dương thò ngón cái ra sau lưng khen tặng người anh em, sau đó cúi đầu nhìn.......
Chữ của người anh em xấu mù con mắt mà còn dám viết liên bút, hắn chẳng đọc được câu nào sất.
"Tôi nói chứ, các cậu có cơ hội thì lên bục giảng đứng thử một lần cho biết, nhìn rồi các cậu sẽ hiểu, từ góc độ này, ở dưới các cậu có làm gì tôi cũng thấy rõ ràng rành mạch."
Dương Tinh chống tay lên bàn khoan thai lật giáo án, nói: "Tuồn vở ngay dưới mí mắt tôi à? Không sao, Cao Thiên Dương à cậu cố gắng đọc xem, nếu cậu đọc được cái chữ như chó bới của Thịnh Vọng thì tôi sẽ cho cậu ngồi xuống ngay."
Cả lớp cười vang, Cao Thiên Dương cũng hùa theo.
Thịnh Vọng ngẩng đầu giả vờ trầm tĩnh, nhưng nhờ làn da quá trắng mà nữ sinh ngồi hai bên đã thấy rõ gương mặt đẹp trai của cậu dần dần ửng hồng, thế là lại có thêm cái để đùa cợt.
Đậu xanh, tai bay vạ gió.
Thịnh Vọng thầm nhủ.
"Tôi nghe trong khối đặt cho các cậu một biệt danh: 3 trùm sỏ tiếng Anh lớp A." Lúc Dương Tinh nói đến 3 trùm sỏ thì vẻ mặt thoáng qua nét thất vọng, nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất, cô nói tiếp: "Cùng là trùm sỏ với nhau, cậu có thể học tập chữ viết của anh bạn bàn sau một chút được không, hả? Thịnh Vọng?"
"Đừng giả điếc nữa." Dương Tinh không muốn tha cho cậu.
Thịnh Vọng không cam tâm tình nguyện đứng lên, nửa cười nửa mếu nói: "Em biết rồi ạ thưa cô."
"Hai hôm trước cô dạy Văn của các cậu mới nói với tôi rằng nếu cậu luyện chữ nhiều hơn thì sẽ được thêm vài điểm." Dương Tinh bảo: "Cậu nghĩ vì sao chữ xấu mà bị trừ điểm trình bày? Vì con giun xéo lắm cũng oằn nên mới trừ đấy."
"Vâng."
"Về phải luyện chữ nhiều vào nghe chưa? Đừng hành hạ thầy cô nữa."
Lớp học lại vang lên những tiếng đập bàn và cười vang.
Thịnh Vọng đáp "Vâng", nở nụ cười hết cách.
Di động trong cặp sách bỗng rung lên, lẫn trong tiếng kêu cạc cạc của cả lớp nên chỉ mình cậu cảm nhận được.
Cậu khom lưng ngồi xuống lôi điện thoại ra, lướt mắt nhìn thì thấy anh bạn bàn sau mà Dương Tinh bảo cậu học tập vừa gửi một tin nhắn wechat.
[Giang Thiêm: Triệu Hi gọi đi ăn.]
Thịnh Vọng sửng sốt, cúi đầu gõ chữ.
[Đóng cửa: Bao giờ?]
[Giang Thiêm: Trưa nay tan học]
[Đóng cửa: Quán nướng của 2 ông ấy mở cửa sớm thế?]
[Giang Thiêm:.......]
Vài giây sau, đối phương gửi thẳng ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.
Trong ảnh, Triệu Hi gửi định vị là một quán lẩu cạnh cổng Bắc trường trung học trực thuộc, gọi cả Giang Thiêm với Thịnh Vọng đến.
[Đóng cửa: Quán đấy xếp hàng đông lắm, chờ bọn mình ăn xong thì có kịp bài kiểm tra nửa tiếng của lão Ngô nữa không?]
[Giang Thiêm: 2 người họ đi trước]
[Đóng cửa: 2?]
[Đóng cửa: À, Lâm gì đó cũng đi hả?]
[Giang Thiêm: Ừm]
[Đóng cửa: Ông chủ thật và giả đều là học sinh cũ của trường trung học trực thuộc à?]
[Giang Thiêm: Triệu thôi, Lâm không phải.]
Thịnh Vọng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy trong văn phòng, Triệu Hi khá thân quen với Từ miệng rộng, Lâm Bắc Đình thì khách sáo hơn nhiều.
[Giang Thiêm: Xem thời khóa biểu ôn thi học sinh giỏi chưa?]
[Đóng cửa: Rồi, có Triệu Hi]
[Giang Thiêm: Có cả Lâm Bắc Đình]
Thịnh Vọng đang mải ngạc nhiên, bỗng nghe Dương Tinh nói: "Thịnh Vọng, cúi đầu làm gì đấy? Cậu đứng lên giải cứu Cao Thiên Dương đi nào."
Cậu giật bắn người, chột dạ nhét di động vào cặp rồi đứng dậy, giả vờ mình đang nghe giảng nghiêm túc lắm, chẳng thèm cầm vở mà há mồm liến thoắng các cách sử dụng câu chủ động bị động.
Cậu nhìn Dương Tinh, thầm nhủ cô ơi cô khen em được rồi đấy.
Nhưng ngay sau đó, cậu chợt thấy bầu không khí hơi quái, cả lớp rơi vào sự im lặng chết chóc. Cậu đang hoang mang, bỗng nghe Dương Tinh nói: "Phần này nói xong từ vài phút trước rồi, cậu không nghe giảng à?"
"........"
Nếu cửa sổ có một cái lỗ thì Thịnh Vọng sẽ cắm đầu nhảy ra ngay.
Dương Tinh trừng mắt nguýt cậu rồi gọi: "Giang Thiêm, đứng dậy giải cứu Thịnh Vọng nào."
Thịnh Vọng nghe thấy tiếng ghế vang lên, anh bạn bàn sau cũng đứng dậy.
Vài giây lặng lẽ trôi qua, giọng nói của Giang Thiêm cất lên sau lưng cậu: "Em cũng không nghe."
Cả lớp ồ lên rầm rầm, Tống Tư Duệ không sợ chết mà giơ ngón cái lên, quay đầu dùng khẩu hình nói: "Cool! Ngầu! Dũng cảm lắm anh em!"
Tự dưng Thịnh Vọng có cảm giác như đang làm chuyện xấu bị bắt tận tay day tận trán, mà còn bị bắt cả đôi nữa chứ.
Nhờ phúc của 2 tên trùm sỏ mà lần đầu tiên lớp A được trải qua một giờ học tiếng Anh sung sướng đến thế, bởi vì Dương Tinh bị 2 đứa làm tức hết hơi, không gọi người khác lên nữa, ngay đến Cao Thiên Dương cũng được đặc xá ngồi xuống.
Chỉ có 2 người họ, một trước một sau đứng hết cả tiết.
*
Quán lẩu cạnh cổng Bắc trường trung học trực thuộc mới khai trương được 1 tháng, đóng chiếm mặt tiền thịnh vượng nhất, ban đêm luôn xếp hàng dài, buổi trưa bớt đi rồi đấy. Ở đây dùng nồi lẩu miền Bắc [1], kích thước không quá to, trong quán có học sinh và giáo viên của trường trung học trực thuộc tranh thủ nghỉ trưa đến ăn.
[1] Nồi lẩu miền Bắc:
Triệu Hi và Lâm Bắc Đình đã chờ sẵn ở đó.