"Em thích anh, nên mong anh được quay quần bảo bọc,
mong đường anh đi muôn hoa đua nở, náo nhiệt vui tươi."
Biên tập: Chuối
Thi xong môn cuối cùng, Thịnh Vọng và Giang Thiêm chạy thẳng đến bệnh viện luôn. Thực ra phòng bệnh có quy định thời gian thăm hỏi, nhưng không cứng nhắc quá nên y tá vẫn để hai đứa nói chuyện với ông cụ một lát.
"Ơ hay đã bảo Tiểu Triệu nhắn lại cho hai anh rồi mà?" Ông cụ trừngy mắt: "Sáng mai không học à? Tôi chả có chuyện gì to tát cả, hai anh chạy tới chạy lui làm gì?"
"Ngày mai được nghỉ, tự học tối mấy nay cũng nghỉ cả." Giang Thiêm nói.
"Lừa nhau chắc?" Cụ Đinh chả tin: "Nghỉ cái gì mà nghỉ? Hai anh viết đơn xin nghỉ chứ gì?"
Giang Thiêm đáp: "Chẳng phải vớt được xác chết dưới sông đấy ư."
"Vớt được xác thì sao?"
"Trường bọn cháu khá là cẩn thận." Thịnh Vọng giải thích: "Bảo là chuyện chưa rõ ràng nên không dám cho học sinh đi lung tung quanh đấy vào buổi tối, hoặc là tự học tối có phụ huynh đưa đón, hoặc là dạo gần đây không cần lên lớp."
"Đâu phải nhà nào cũng đưa đón được?" Cụ Đinh nói.
"Đúng thế ạ." Thịnh Vọng gật nhẹ đầu: "Nên không cần lên lớp nữa."
Thực ra bác sĩ và y tá đã nói cho họ nghe cụ Đinh chỉ bị xuất huyết não nhẹ, cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, truyền nước trị liệu là chỗ xuất huyết sẽ giảm, không có vấn đề gì to tát cả.
Nhưng cả hai tới giờ vẫn thấy sợ, đừng nói Giang Thiêm, ngay cả Thịnh Vọng cũng rất sợ.
Giường bên cạnh cũng có một ông lão nằm, vừa xem tivi vừa gật gà gật gù, sau đó kê gối trò chuyện với họ.
"Các cháu học ở trường trung học trực thuộc à?" Ông lão hỏi: "Chẳng phải ở đấy xảy ra chuyện gì đấy ư?"
"Đúng rồi." Cụ Đinh bảo: "Không đùa chứ trường học sợ tới mức cho nghỉ luôn rồi này."
Thực ra không đến nỗi phải dùng từ "sợ" đâu, Thịnh Vọng thầm nghĩ.
Nhưng hiển nhiên ông lão hóng hớt cực kì nhiều, biết đủ thứ chuyện: "Hôm nay tôi còn nghe y tá nói người được vớt lên là một cô gái trẻ, mới hai ba tuổi đầu, không phải người địa phương, hình như đến giờ vẫn chưa có người nhận xác. Đáng thương quá."
"Đúng thật."
"Thế mới nói không nên ở một mình." Ông lão bùi ngùi, thở dài nói: "Tôi đây, bà nhà đi trước, con trai con gái chẳng hiếu thuận, giờ chỉ có mỗi mình. Hôm đó đang chơi mạt chược thì ngất xỉu, may mà có người khác đưa đi bệnh viện chứ cứ trông chờ vào bọn nó thì..."
Lão phẩy phẩy tay nói: "Thì tôi đi đời nhà ma rồi."
Người già rất đồng cảm với nhau trong chủ đề này, cụ Đinh vỗ vỗ Giang Thiêm và Thịnh Vọng, nói với ông lão: "Nhìn thấy chưa, tôi ấy à, may nhờ có hai đứa trẻ này không thì cũng đi đời nhà ma rồi."
"Ồ, cháu trai à?" Ông lão hỏi: "Cháu trai ngoan ngoãn hiếu thuận cũng được, tốt lắm."
Cụ Đinh lắc đầu, một lát sau lại gật đầu: "Ừ, cháu trai. Cháu ruột đấy."
Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói: "Giỏi đấy, hồi chiều ông mới nói với tôi là ông không có con, lấy đâu ra cháu ruột."
Cụ Đình bật cười hô hố, chỉ vào lão nói: "Sao ông dễ bị lừa thế hả."
"Tôi không có con cái gì, nhưng nó còn thân hơn cả cháu ruột." Cụ Đinh chỉ vào Giang Thiêm nói: "Ai tới cũng không đổi."
Thịnh Vọng nói đùa: "Cháu này ông ơi, đổi cháu không ông?"
Cụ Đinh chần chừ vài giây.
Giang Thiêm: "..."
Ông cụ lại cười hô hố, nói: "Không đổi, ông muốn cả hai."
Ông cụ khoe khoang cháu trai một lúc thì y tá bước vào giục họ mau mau đi ngủ cho khỏe. Thịnh Vọng và Giang Thiêm gọi xe về nhà.
Đã lâu rồi họ không quay về ngõ Bạch Mã, con ngõ vẫn sâu như cũ, bước vào trong là không nghe thấy tiếng huyên náo của thành phố nữa. Cột đèn đường bên ngoài căn nhà lặng lẽ đứng nơi góc tường, bước chân Thịnh Vọng bỗng khựng lại giây lát, cậu chợt nhớ đến lúc Giang Thiêm mới đến.
Ngày đó cậu đứng trên tầng hai, trông thấy Giang Thiêm xách cặp đứng dưới cột đèn đường. Khi ấy quan hệ của họ chẳng tốt đẹp gì cho cam, nhưng cậu vẫn kích động gọi đối phương lại.
Tại sao nhỉ?
Chắc là cảm thấy trông Giang Thiêm hơi cô đơn.
Cậu nhớ tới suy nghĩ hiện lên chớp nhoáng trong đầu mình ngày hôm qua, cậu nghĩ giá như mình và Giang Thiêm không dính dáng gì đến người khác, một thân một mình chả cần lo lắng, muốn làm gì thì làm thì tốt quá.
Giờ cậu lại thấy suy nghĩ ấy thật ngây thơ và ích kỉ quá.
Nếu một thân một mình thật thì cô đơn lắm, trống rỗng lắm. Chẳng ai thích lẻ loi một mình cả, bất kể là ông lão than phiền trong phòng bệnh hay là cụ Đinh hớn hở, hay là cô gái vô danh đến nay vẫn chưa có người nhận.
Chẳng ai thích vậy cả.
Lúc trước cậu gọi Giang Thiêm lại vì muốn kéo đối phương vào cảnh náo nhiệt, nếu đã vào rồi thì đừng quay ra nữa.
Mặc kệ vì sao cũng đừng quay ra.
Em thích anh, nên mong anh được quay quần bảo bọc, mong đường anh đi muôn hoa đua nở, náo nhiệt vui tươi.
"Đờ ra đấy làm gì?" Giang Thiêm đi vài bước mới nhận ra người nào đó tụt lại phía sau.
Thịnh Vọng đứng dưới đèn đường nói: "Em không đờ người, em đang tự kiểm điểm."
"Kiểm điểm gì cơ?" Giang Thiêm thắc mắc.
"Kiểm điểm mình, con đường này chả có ma nào, bố em và cô Giang không có nhà, tại sao em phải đi đứng nề nếp như thế."
"Sao em biết họ không ở nhà?" Giang Thiêm hỏi.
"Đương nhiên là em đã hỏi bóng hỏi gió rồi." Thịnh Vọng nói: "Chứ ở nhà thì bọn mình về làm gì, biểu diễn tình huynh đệ cảm động đất trời chắc?"
"Không phải về lấy đàn ghita à?" Giang Thiêm nói.
Thịnh Vọng: "???"
Giang Thiêm hỏi: "Vẻ mặt gì kia?"
Thịnh Vọng thẫn thờ nhìn chằm chằm hắn vài giây, bỗng nhào tới nhảy lên lưng hắn: "Đậu xanh anh cố tình hả?"
Con trai tuổi này thoạt nhìn gầy gò nhưng cân nặng không hề nhẹ, Giang Thiêm bị cậu nhảy lên lưng phải lùi về sau một bước, trong mắt đong đầy ý cười: "Anh cố ý gì cơ?"
"Không phải." Thịnh Vọng giận dữ hỏi: "Anh không tin là về nhà lấy đàn ghita thật đấy chứ?"
"Chứ em muốn làm gì?" Giang Thiêm hỏi.
Thịnh Vọng lặng thinh.
Thực ra cậu cũng không biết mình muốn làm gì nữa, chẳng là cảm thấy trường học bí bách quá, nhiều người nhìn quá, họ chỉ dám thân mật chớp nhoáng ở những nơi vắng người, những lúc khác cứ bị buộc tay buộc chân.
Cuộc tình bí mật kích thích đấy nhưng thực sự rất bí bách, cậu cứ muốn tìm ngay một nơi không ai nhìn để hít thở, nhưng giờ Giang Thiêm hỏi vậy, trông cứ như cậu đang mưu tính bậy bạ ấy.
"Làm gì đâu? Em đứng đắn thế này mà." Thịnh Vọng trách móc.
Giang Thiêm cõng theo một người sau lưng, cứ thế vững vàng bước tới cửa, mở