"Em chào hỏi tí ấy mà, buổi sáng tốt lành nhé bạn học Giang Tiểu Thiêm."
Biên tập: Chuối
Đối với đám học trò suốt ngày cắm đầu cắm cổ vào bài tập và chỉ di chuyển một đường thẳng tắp từ ký túc xá đến căng tin và phòng học, thì không có ngày lễ nào đáng quan tâm cả, chỉ có kì nghỉ là ý nghĩa nhất.
Học sinh trường trung học trực thuộc đếm số ngày dựa vào thi tuần thi tháng và hoạt động tập thể quy mô lớn, thấy Đại hội thể dục thể thao là biết mùng 1 tháng 10, thấy Lễ hội nghệ thuật là biết sắp hết một năm.
Thịnh Vọng vẫn chưa hình thành kiểu phản xạ có điều kiện này.
Cậu nằm trên giường Giang Thiêm quang minh chính đại ngủ ườn xác. Mãi tới khi mặt trời rọi vào mặt, cậu mới mơ mơ màng màng mò điện thoại ra xem, thế mới phát hiện ngày 31 tháng 12 to đùng trên màn hình.
"Dậy chưa?" Giang Thiêm hỏi.
"Chưa." Thịnh Vọng đặt điện thoại xuống. Cái giường này hẹp muốn chết, hai cậu trai lớn tướng còn chật chội hơn. Khó lắm cậu mới trở mình được, dùng cả tay lẫn chân ôm Giang Thiêm như ôm gối, lười biếng nói: "Mai lại là tết dương."
Cậu từ từ nhắm mắt vùi mình trong chăn, chẳng biết là đơn giản không muốn động đậy hay định ngủ tiếp nữa. Giang Thiêm cam chịu số phận làm gối ôm, thực ra tay trái của hắn đã bị đè tới mức hơi tê, nhưng dù gì cũng đã tê rồi nên không lên tiếng nữa.
"Tết dương thì sao?" Hắn hỏi.
Thịnh Vọng nhìn như sắp ngủ tiếp, một lúc sau mới trả lời: "Không sao cả, bùi ngùi bùi ngùi. Em cảm giác nửa năm nay cực kỳ dài, dài hơn cả hơn chục năm trước đây của em cộng lại."
"Thế ư?" Giang Thiêm cũng nhắm mắt, hắn đã tỉnh rồi nhưng bị giọng nói của người bên cạnh làm cho thiu thiu buồn ngủ.
Thịnh Vọng bảo: "Chắc trước kia không nhớ chuyện gì cả."
Mỗi ngày làm gì, gặp người nào, mọi chuyện lớn nhỏ cậu cứ quay đầu là quên. Xuân hạ thu đông bốn mùa qua nhanh giống như làm bài tập vậy, trong giờ học ngủ gà ngủ gật một chốc rồi đần mặt một lát, thời gian cứ thế trôi tuột.
"Giờ thì khác, chuyện quái gì cũng nhớ rõ ràng rành mạch."
"Vì sao?"
Vì muốn nhớ kĩ quen nhau thế nào, thích nhau ra sao, bên nhau kiểu gì... Cậu không biết vì sao mình phải nhớ những điều ấy, chỉ cảm thấy mình như một kẻ hám của ôm đống vàng bạc, đĩnh vàng đĩnh bạc cậu muốn, tiền xu cậu cũng chẳng muốn ném đi. Thiếu một ly một chút cũng thấy thiệt thòi.
Trước kia cậu không hiểu nổi những người ăn uống ngủ nghỉ gi gỉ gì gi cái gì cũng phải chụp ảnh kỉ niệm, sao mà lằng nhằng phiền phức thế. Nhưng bây giờ cậu bỗng hiểu rồi.
Nhưng nói thế thì hơi sến sẩm, cho cậu mười cái mặt cậu cũng chẳng thốt nên lời. Nên cậu trả lời Giang Thiêm thế này: "Em không biết nữa, chắc dậy thì lần hai, đầu óc minh mẫn, trí nhớ tốt hơn."
Có vẻ Giang Thiêm đã bị cậu quay xe gắt quá nên nghẹn họng suốt một lúc lâu, cuối cùng nhếch môi cười khẩy một tiếng vừa ngắn ngủi vừa cay nghiệt.
"Anh chế giễu em?" Thịnh Vọng ngửa mặt từ trong chăn lên, cậu vùi đầu lâu nên hơi nóng, đầu tóc rối bời trợn mắt nhìn chằm chằm anh cậu.
Đối phương không thèm mở mắt ra, im lặng không nói câu nào giả chết cho qua chuyện.
Thịnh Vọng nhìn chằm chằm chốc lát, bàn tay dưới chăn lặng lẽ mò xuống, đột nhiên luồn qua mép quần hắn tuồn vào trong như đánh lén.
Giang Thiêm tức thì gập eo và bắt lấy cổ tay cậu, mở mắt ra đần mặt nhìn cậu: "..."
Thịnh Vọng thực hiện được trò đùa ác độ, rút tay ra vừa lăn vừa bò xuống giường, chạy thẳng đến bên bồn rửa mặt, vịn tường cười siêu siêu lưu manh: "Em chào hỏi tí ấy mà, buổi sáng tốt lành nhé bạn học Giang Tiểu Thiêm."
Cũng vì giọng điệu lưu manh mời gọi mà lúc ra khỏi cửa môi dưới bị rách.
*
Cách nghỉ lễ của trường trung học trực thuộc trước giờ rất quái, vừa Phật hệ vừa tùy duyên, vớ được ngày nào thì nghỉ ngày đó. Mấy trường khác trong thành phố toàn nghỉ mùng 1, đây cứ phải nghỉ vào 31.
Trong trường chẳng có ai, khắp nơi quạnh quẽ sau những ngày náo nhiệt, quả đúng là ngày đông giá rét gió lạnh đìu hiu. Lần đầu tiên cửa hàng tiện lợi Hân Hoan đóng cửa, đến cả quán ăn di động ngoài cổng trường cũng vắng hơn nửa.
Giang Thiêm định đến cổng Bắc có việc, hai người bảy quẹo tám rẽ trong ngõ, bước vào một quán ăn nhỏ có tên "Rượu bà cụ". Quán ăn nhỏ thế này chưa chắc đã tìm được tên trên app đồ ăn.
"Chỗ này mà anh cũng tìm được á?" Thịnh Vọng tìm chỗ ngồi xuống, lật menu đơn sơ giản dị.
"Hồi xưa ông cụ hay đến đây mua đậu phộng nhắm rượu." Giang Thiêm đáp.
"Từ cổng Tây chạy đến cổng Bắc chỉ để mua đậu phộng?" Thịnh Vọng cảm thán: "Thể lực của ông tốt ghê đấy, đậu phộng chủ quán rang thơm lắm hả anh?"
Giang Thiêm lắc đầu: "Bề ngoài xinh đẹp."
Thịnh Vọng sửng sốt quay đầu sang, cậu thấy một bà cụ vén rèm bước tới, đặt hai chén trà nóng lên bàn và cười híp mắt hỏi: "Đến ăn miến à?"
Thịnh Vọng cũng cười gật đầu: "Cho cháu hai bát ạ."
"Hai đứa có kiêng gì không?"
"Bát cậu ấy đừng cho cay ạ." Giang Thiêm đáp.
"Đợi tí nhé." Bà cụ xoa xoa tay, vén rèm đi ra sau.
Thịnh Vọng thu tầm mắt lại nhấp một hớp trà, khẽ giọng nói: "Chắc hồi trẻ bà đẹp lắm anh nhỉ. Sao giờ ông không đến nữa?"
Giang Thiêm đáp: "Không đủ sức cạnh tranh chứ sao."
"Hả?" Chẳng mấy khi thấy hắn kể drama nên Thịnh Vọng thấy hiếm có khó tìm lắm, cậu hỏi: "Không đủ sức cạnh tranh là sao?"
"Thì tính cách ngang ngược, to mồm, bề ngoài hung dữ." Giang Thiêm khái quát sơ lược đặc điểm của cụ Đinh và bảo: "Thua một thầy giáo già đã về hưu."
"Thế chắc ông cụ phải đau lòng lắm nhỉ?"
Giang Thiêm đáp "Ừ": "Tức đến mức bỏ rượu luôn."
Thịnh Vọng: "..."
Đúng là tức bay màu thật.
Bà cụ chân tay nhanh nhẹn lắm, chỉ chốc lát sau đã bưng hai bát miến ra. Hai cậu thanh niên trai tráng đâu thể để bà lật đật tới lui được, bèn đứng dậy đỡ lấy bát.
Mùa đông ở thành phố này khắc nghiệt lắm, bên ngoài chỉ cần có nắng là ấm áp như xuân về, nhưng trong phòng khuất nắng thì thôi rồi đấy, cái lạnh thấm vào tận xương.
Thịnh Vọng không thích mặc quần áo dày, bên ngoài áo hoodie chỉ khoác mỗi chiếc áo bò, lạnh tới mức khớp xương ngón tay trắng bệch cả ra. Uống vài hớp canh nóng mới ấm hẳn lên.
Cậu cúi đầu ăn một lát, sau đó tỏ vẻ tiện mồm hỏi: "Có phải ông cụ đang lo lắng chuyện gì không, em hay nghe ông bảo ông thức trắng cả đêm không ngủ được."
Giang Thiêm dừng tay, ngước mắt lên nhìn cậu.
Thịnh Vọng có thể cảm nhận được tầm mắt của đối phương nhưng cậu không ngẩng đầu, vẫn tập trung bới đậu phụ trong bát miến, trông như chỉ tiện mồm hỏi vậy.
"Cụ chỉ kêu thế thôi." Giang Thiêm dời mắt đi, giọng nói hững hờ: "Buổi chiều xem TV xong ngủ tận ba bốn tiếng thì tất nhiên đến tối không ngủ được rồi."
Thịnh Vọng "À" lên, lại hí hửng tiếp. Cậu luôn cảm thấy bát miến cay của Giang Thiêm thơm phức, không kìm được vớt vài đũa nếm thử, sau đó bụm vết rách trên môi anh dũng hi sinh lăn đùng ra mặt bàn.
Bà cụ đi ra thấy thế thì giật mình hỏi Giang Thiêm: "Bạn cháu ăn no quá à?"
"Cay phát khóc đấy bà." Giang Thiêm bực mình đứng dậy bước tới bên tủ hàng chọn một lon sữa bò, dí vào mặt người nào đó.
Chuông gió ngoài cửa bỗng vang lên leng keng, có khách vào quán. Thịnh Vọng nhận lon sữa vùng dậy, phát hiện người vừa vào là người quen.
"Anh Hi à?" Thịnh Vọng lên tiếng chào hỏi.
Triệu Hi vừa vào cửa đã thấy hai người họ, anh rít liên tiếp vài hơi, rồi cầm điếu thuốc trên miệng ấn vào thùng rác bên cạnh. Khói xám mỏng nhạt trước mắt tản ra.
Anh nheo mắt trong làn sương khói, cất tiếng chào hỏi: "Được nghỉ không ngủ nướng mà đi ăn sáng cơ à?"
"Cậu ấy đến cổng Bắc có việc." Thịnh Vọng chỉ Giang Thiêm và bảo: "Tiện đường đi ăn sáng luôn."
"Ừm. Lát nữa đến chỗ anh Sở." Giang Thiêm nói.
"À ừ." Triệu Hi gật nhẹ đầu: "Sắp cuối kì rồi."
Cổng Bắc tàng long ngọa hổ, trong khu dân cư chen chúc cả đống lớp bồi dưỡng, khách hàng nườm nượp, buôn may bán đắt. Với tư cách là trùm trường học kiêm trùm đường phố, Triệu Hi quan hệ rộng đáo để. Dạo trước anh dắt mối cho Giang Thiêm công việc biên soạn bài giảng điện tử môn Toán Lý Hóa giúp bạn anh, kiến thức dùng cho lớp bồi dưỡng chẳng ngốn mấy thời gian của một học sinh xuất sắc như Giang Thiêm, mà lại kiếm được nhiều.
Hồi Thịnh Vọng mới quen Giang Thiêm, hắn thường đến cổng Bắc làm việc xong mới về nhà, đỡ cho Giang Âu suy nghĩ lung tung. Về sau vào học hắn xin tạm nghỉ rồi.
Dạo này sắp cuối kì, có nghĩa rằng kì nghỉ đông tới sẽ chào đón làn sóng học thêm ồ ạt.
Triệu Hi gọi hai suất miến mang về, vừa chờ vừa nói chuyện với hai người. Cuối cùng chừng như sực nhớ điều gì, hắn hỏi Giang Thiêm: "Có phải năm ngoái cậu tổ chức sinh nhật không?"
"Ừ, sao thế?"
"Chắc về kịp đấy." Triệu Hi nói: "Đến lúc đó anh với Lâm tử mời hai đứa đi ăn."
Thịnh Vọng và Giang Thiêm nhìn nhau, nhận ra ngay điều anh nói: "Về kịp là sao cơ?"
"Về kịp tức là sắp phải đi." Triệu Hi bảo: "Anh với Lâm tử sắp đi Bắc Kinh rồi."
"Nghỉ phép?"
"Công tác."
"Thế quán nướng..."
Triệu Hi cười: "Hai đứa anh có phải đầu bếp đâu, có đi thì cũng giống hôm khai trương thôi. Các em với đám thằng Đá thân quen, muốn đến ăn thì sẽ được giảm giá."
Thịnh Vọng khẽ "À" có phần mất mát nhẹ.
Chẳng mấy bà cụ đã xách hai suất miến đóng gói ra, quen tay cho Triệu Hi nhiều cay, Thịnh Vọng nhìn mà đau miệng.
Ba người cùng đi đến khu dân cư. Lớp học thêm của anh Sở nằm trong tòa nhà gần cổng Bắc, Giang Thiêm đi lên lấy giới hạn và tài liệu cần dùng trong bài giảng điện tử vào kì nghỉ đông.
Thịnh Vọng đứng dưới tắm nắng chờ hắn, ấy thế mà Triệu Hi cũng dừng bước, anh nhìn Thịnh Vọng chòng ghẹo: "Làm gì mà mồm miệng sưng phù thế kia?"
"Tại cay đấy anh." Thịnh Vọng uống hớp sữa bò cho đỡ cay, nét mặt xấu hổ.
"À." Triệu Hi rút một điếu thuốc ra, tìm nơi khuất gió châm lửa, chắc tại sương khói mịt mù mà nhìn anh hơi mệt mỏi.
"Anh Hi dạo này anh mất ngủ à?" Thịnh Vọng hỏi.
"Mắt thâm lắm hả em?" Triệu Hi dụi dụi mắt và bảo: "Đồng chí Triệu già đợt này không được khỏe cho lắm, anh với Lâm tử xoay mòng mòng quanh đồng chí già nên hơi thiếu ngủ. Hai ông lão cũng đi Bắc Kinh với bọn anh luôn. Có khi phải nhượng Hân Hoan cho người khác trông hộ thôi, muốn mua gì thì nhớ tranh thủ đi mua đi, năm sau chưa chắc đã bán giá hữu nghị cho em đâu."
Nhìn anh vẫn tếu táo mà Thịnh Vọng yên lòng hơn.
Triệu Hi không đứng đó lâu, nhận điện thoại rồi dập thuốc đi về, nhưng trước khi về ánh mắt anh đảo qua cổ Thịnh Vọng và chẹp miệng tháo khăn quàng cổ của mình ra: "Anh đúng là có tuổi rồi, nhìn em phơi cổ giữa trời đông rét mướt mà thấy buốt thay, quấn vào, anh về đây."
Thịnh Vọng cầm khăn quàng nét mặt mơ màng, Triệu Hi đã quẹo vào ngõ đi mất.
Cậu chủ nhỏ quàng khăn cũng phải chú ý xem có đẹp hay không, không quấn bừa được. Cửa sổ tầng một sạch bong sáng bóng, cậu lấy làm gương, kết quả trông thấy sườn cổ có một vết bầm nhỏ, chẳng biết tối qua hay sáng