Thông tin truyện Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi

Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

234

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 10/10 từ 16457 lượt

REVIEW TRUYỆN AI ĐỘNG VÀO ỐNG NGHE CỦA TÔI

Tác giả: Ngưng Lũng

Thể loại: Hiện đại, y học, nam bác sĩ và nữ nghiên cứu sinh, ý nghĩa nhân sinh sâu sắc, cảm động, song xử, tình đầu là tình cuối, HE.

Độ dài: 97 chương

Tình trạng: Hoàn edit. 

(Bản edit / dịch rất cảm xúc, kiến thức chuyên ngành rất nhiều, có pass, giải bằng cách chơi quiz rất dễ.)

____

Mọi người đều biết, học ngành y rất khổ. Các ngành khác tốt nghiệp rồi là có thể đi làm ngay, riêng ngành y phải tiếp tục học chuyên sâu, chuyên khoa, phải có thời gian thực hành nhất định thì mới có thể được cấp phép làm việc. 

Bởi vì công việc của một bác sĩ liên quan trực tiếp đến sức khỏe và sinh mệnh của con người. Thế mới nói, lựa chọn ngành y, ngay từ đầu đã là một điều vô cùng dũng cảm rồi.

Lúc Thư Tần đặt chân vào Nhất Viện, cô đã tự hứa với lòng mình nhất định phải trở thành một bác sĩ gây mê giỏi nhất. Tuổi trẻ mà, có nhiệt huyết và có niềm tin là một điều rất đáng quý, mặc dù ngay ngày đầu tiên đó, cô đã muốn rút lại câu nói của mình. 

Không phải là công việc quá khó khăn, hay Thư Tần không đủ năng lực, mà bởi vì muốn trở thành người giỏi nhất, cô phải vượt qua được một người, trưởng khoa gây mê Vũ Minh.

Trường đại học y mà Thư Tần đang học là Tế Nhân, và Nhất Viện là một trong số bốn bệnh viện giảng dạy thuộc hệ thống này. Sinh viên sắp tốt nghiệp đều phải đi thực tập tại bệnh viện, nhưng Nhất Viện chỉ nhận những người ưu tú nhất. 

Thế nên, Thư Tần vào được đến đây cũng đã chứng minh một phần thành tích ở trường học của cô. Nhưng thành tích đó chỉ là trên lý thuyết, còn bây giờ chính là lúc vận dụng vào thực hành. 

Cùng vào Nhất Viện với Thư Tần còn có 3 người bạn khác, họ đều được phân vào các khoa của thầy hướng dẫn, chỉ riêng Thư Tần thì lại không như vậy. Bởi vì cô đứng đầu bảng thành tích, cho nên thầy hướng dẫn của cô cũng là người giỏi nhất, chủ nhiệm khoa. Mà chủ nhiệm khoa đương nhiên rất bận, vì vậy Thư Tần rơi vào tay học trò thân tín nhất của thầy, Vũ Minh.

Quay lại lúc nãy, tại sao Thư Tần cảm thấy mục tiêu của mình lại khó đạt được đến như vậy? Bởi vì người mà cô phải vượt qua không thể dùng từ giỏi nhất mà hình dung được, phải là đỉnh của đỉnh. Vũ Minh không chỉ nghiệp vụ xuất sắc, mà ngay cả năng lực nghiên cứu cũng là mạnh nhất. Cô được đi theo một người như vậy, thật không biết là xui xẻo hay là may mắn nữa.

Xui xẻo là vì Vũ Minh ngoại trừ quan tâm công việc ra, thì tất cả đều không quan trọng. Nói gọn là khó ăn, khó ở, khó chịu, cái gì cũng khó, chỉ có một cái dễ, chính là dễ nổi giận. Anh đòi hỏi chất lượng công việc rất cao, hiệu suất cũng vậy, cho nên chỉ vài ngày đi theo anh, Thư Tần đã không thể đi bình thường được nữa, mà phải chạy. Chỉ có chạy mới theo kịp tần suất làm việc của anh.

Nhưng có lẽ, một người ham học hỏi như Thư Tần lại cảm thấy may mắn nhiều hơn. Bởi vì tuy anh khó gần và cực kỳ lạnh lùng nhưng anh rất giỏi. Mỗi một bệnh nhân, mỗi một ca phẫu thuật dù dễ dù khó anh đều nghiêm túc thực hiện. 

Công việc của bọn họ chỉ là một phần trong phẫu thuật, những người không biết sẽ không thật sự xem trọng. Chỉ có bọn họ mới biết, sự cẩn trọng của họ quan trọng đến thế nào. Thư Tần nhìn thấy ở anh một sự chân thành mãnh liệt mà cô chưa từng nhìn thấy ở bất cứ một ai khác, thế nên cô thật lòng muốn theo anh học hỏi.

Lúc đầu, Vũ Minh vốn không muốn nhận lời của thầy, anh có quá nhiều việc phải làm, quá nhiều kế hoạch để thực hiện, anh làm gì có thời gian dẫn dắt người mới, mà cho dù có, người ta chắc cũng chẳng thể theo kịp anh, nói không chừng còn làm chậm trễ công việc của anh nữa. Nhưng Vũ Minh đã nhầm. 

Cô sinh viên Thư Tần này tuy bề ngoài xinh xắn nhỏ nhắn, nhưng sức chịu đựng cũng không kém gì anh, mặc kệ là bị anh điều đi phòng ban nào cô cũng cố gắng hết sức để hoàn thành, bất kể là làm việc cùng với ekip phẫu thuật nào, cô cũng thể phối hợp một cách thuận lợi. 

Biết anh nhiều việc, cô cũng không làm phiền anh cầm tay chỉ việc, chỉ chủ động quan sát thật cẩn thận để học hỏi. Dù cho lạnh lùng đến mức nào, Vũ Minh cũng không thể không chú ý đến cô gái nhỏ bé này.

Từ để mắt, cho đến chủ động hướng dẫn, cuối cùng là ngầm thừa nhận Thư Tần là “người của anh”. 

Khắp bệnh viện đều biết Vũ Minh rất độc lập, ấy vậy mà dạo gần đây lại bắt đầu dắt theo cái đuôi nhỏ đáng yêu, mà dường như tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều. Phát hiện điều này chính là hai người bạn thanh mai trúc mã chơi với anh từ bé. Thật lòng mà nói, kể từ biến cố năm đó của gia đình anh, rất lâu rồi họ không được nhìn thấy biểu cảm phong phú của anh như thế này.

Người ngoài sáng tỏ, nhưng người trong cuộc vẫn còn lơ mơ. Rất nhiều năm chỉ tập trung nghiên cứu, Vũ Minh nào biết thứ tình cảm kỳ lạ nhen nhóm trong lòng mình lúc này chính là tình yêu. Anh chỉ biết cô gái bé nhỏ ấy đã làm rất nhiều việc cho anh, chăm chút từng số liệu nghiên cứu mà anh cần, quan tâm đến những bài báo cáo của anh và mang đến cho anh một sự thoải mái thật sự trong trái tim khô cằn nhiều năm của anh. 

Thế nhưng, lời tỏ tình đột ngột đầu tiên của anh, đã bị từ chối.

Không phải Thư Tần không thích anh, mà là cô cũng không biết. Cô chỉ biết người đàn ông ấy thật bản lĩnh, cũng thật cô độc. Cô không biết vì sao anh phải bán mạng vì những nghiên cứu đó, nhưng cô muốn giúp anh, muốn bảo vệ anh khỏi những ngổn ngang tranh đấu, chỉ muốn anh có thể tập trung cho điều mình muốn làm. 

Lời từ chối của Thư Tần, chỉ xuất phát từ sự bất ngờ không kịp trở tay của cô mà thôi, chỉ vì đối với cô, đây cũng là mối tình đầu. 

Sự trúc trắc từ từ qua đi, cả hai cùng bình tĩnh lại. Tình cảm là có, sự ăn ý cũng là thật, thận trọng suy xét cũng đủ rồi, Vũ Minh và Thư Tần ngượng ngùng đến với nhau. Vẫn là những giờ giải phẫu ngàn cân treo sợi tóc, vẫn là những kỳ thi vô cùng hóc búa, nhưng nhiều thêm một người cùng đọc sách, nhiều thêm một người cùng ăn cơm. Nhưng như vậy đã là quá ấm áp cho cuộc đời hoang vắng nhiều năm của Vũ Minh rồi.

Nhưng chuyện đó, là thật lâu sau này Thư Tần mới biết. Ở gần anh, cô mới được biết thêm một Vũ Minh trong góc tối luôn ôm một nỗi ân hận mà lớn lên. Trên vai anh là gánh nặng, là sự áy náy từ những năm tháng nổi loạn đó, mà Thư Tần vì yêu anh, cũng muốn cùng anh gánh lấy tất cả.

Vũ Minh, nếu anh không muốn tha thứ, thì đừng tha thứ, chỉ mong anh đừng tự làm khó chính mình. Gánh nặng này, anh muốn mang thì cứ mang, nhưng hãy để em cùng gánh với anh. Nỗi đau này, anh muốn giữ thì cứ giữ, nhưng hãy để em cùng đau với anh, được không?

Làm sao có thể? Vũ Minh yêu Thư Tần nhiều như vậy, làm sao có thể để cho cô vì mình mà chịu tổn thương.

Thư Tần, anh đồng ý, vì em mà buông bỏ.

Một câu chuyện đầy ý nghĩa nhân sinh, sai lầm của tuổi trẻ phải dùng cả thanh xuân để sửa chữa, có những tội lỗi không đáng tha thứ thì vĩnh viễn cũng không được tha thứ. Vũ Minh và Thư Tần sánh vai nhau trên con đường học thuật, cùng nhau đóng góp một phần công sức nhỏ bé của mình vào nền y học rộng lớn. 

Hơn phân nửa câu chuyện là viết về cuộc sống của những người làm ngành y cũng với những kiến thức bổ ích về chuyên ngành, có cả tranh đấu công khai, có cả những góc khuất của sự hèn mọn, nhưng cuối cùng, chiến thắng vẫn thuộc về những ai thật sự cố gắng. 

Mỗi một sinh mạng đều đáng quý, người gìn giữ sinh mạng, chính là thiên thần.


Bình luận truyện