Ai Hiểu Được Lòng Em?

Cảm giác phiền toái


trước sau

Cố Diễn Trạch và Mạc Tu Lăng dường như trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Có điều ai cũng biết người Trung Quốc đều giỏi ngụy trang, sẽ hết sức cố gắng mà đem tầng tầng lớp lớp tiếng Trung ra để phát huy. Hơn nữa, sau khi nói chuyện xong, chuyện đầu tiên Cố Diễn Trạch làm không phải là đi xem vợ mình. Giang Nhân Ly nhìn Bùi Sơ Ảnh đứng một bên. Người ta nói nhìn người đã có thể nhìn ra tính cách, Bùi Sơ Ảnh này lúc đầu chính là dịu dàng nhu nhược, không tranh không đoạt, nhưng dường như lại khiến người ta buông không được. Người như thế chỉ còn chờ thời cơ tốt là sẽ tìm được một người đàn ông sẵn sàng yêu thương cô ta. Cô lại nhìn Cố Diễn Trạch, anh ta đang một mình đi ra ban công.

Ban công ở đây rất ít, hơn nữa phong cảnh trên mỗi ban công lại không giống nhau. Những chỗ này đều được chuyên gia thiết kế, tuy rằng có chút không được tự nhiên.

Giang Nhân Ly đi ra phía trước: “Cố tổng sao lại ở đây một mình ngắm cảnh, lẽ nào ở ngoài này ngắm cảnh tốt hơn rượu ngon món ngon trong kia?”

Cố Diễn Trạch cười. Anh biết nếu như trả lời là đúng vậy thì chắc chắn người phụ nữ này sẽ nói là do Mạc Tu Lăng săp xếp không tốt khiến anh cảm thấy không thoải mái, nếu anh nói không phải thì cô sẽ lại hỏi vì sao anh còn đứng đây. Tốt nhất là nên im lặng. (ẹc, hại não quá, ở đâu ra mà toàn siêu nhân thế này hả trời????)

“Vậy Mạc phu nhân sao lại ra đây?”

“Cố tổng là khách quý của chúng tôi, tôi đương nhiên không thể để Cố tổng đơn độc ở đây rồi.”

Cố Diễn Trạch trong mắt xẹt qua một ý cười: “Vậy cô không sợ Mạc tổng một mình ở trong kia cũng đơn độc sao?”

“Khách lớn hơn chủ.”

Bốn chữ đã nói lên thân phận của bọn họ. Cố Diễn Trạch chính là khách quý của bọn họ, cho nên cô có nghĩa vụ phải quan tâm đến anh ta, còn Mạc Tu Lăng, ạnh chính là chủ nhân nơi này.

Cố Diễn Trạch lắc đầu. Người với người sao lại khác nhau đến vậy? Có điều anh sẽ không mong muốn người phụ nữ của mình xuất đầu lộ diện, giữ ở nhà thật tốt.

“Tôi hẳn nên cảm thấy vinh hạnh?” Hắn nhíu mắt.

“Tất nhiên.”

Thật là có người như vậy, Cố Diễn Trạch cười.

Giang Nhân Ly cố ý nhìn thoáng qua Bùi Sơ Ảnh đứng phía xa: “Hai người thật không giống vợ chồng mới cưới. Một chút cũng không giống.”

“Vậy như thế nào mới đúng?” Cố Diễn Trạch chăm chú lắng nghe.

“Chính là cho dù nội tình có thế nào thì bên ngoài vẫn biểu hiện tương kính như tân. Có điều cả hai loại này, một loại là vốn dĩ không có cảm tình, chỉ biểu diễn trước mặt người ngoài mà thôi. Loại còn lại chính là thực sự yêu. Đơn giản là như vậy.”

“Vậy cô nghĩ tôi thuộc loại nào?”

“Anh không thuộc loại nào hết.” Giang Nhân Ly khẳng định, lúc này cô cố ý đến gần Cố Diễn Trạch, giơ tay lên hướng về mặt anh ta. Cố Diễn Trạch cấp tốc né tránh, trên mặt còn có phần buồn bực. Giang Nhân Ly cười, vì vừa rồi Bùi Sơ Ảnh vừa quay lại nhìn bọn họ. Người đàn ông này thật đúng là…

Cố Diễn Trạch vốn định cho cô biết mùi vị nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.

Mạc Tu Lăng nghiêm nghị đi đến.

Cố Diễn Trạch lại hàn huyên với Mạc Tu Lăng một lúc sau đó Mạc Tu Lăng mới đưa cô đi.

Cố Diễn Trạch lắc đầu, xem ra hai người đó thuộc loại thứ hai. Anh lại nhìn Bùi Sơ Ảnh, vậy anh và cô bao giờ mới có thể tốt đẹp như trước?

Diệp Tư Đình và Chương Tâm Dật cũng bận rộn ở đây, Giang Nhân Ly có chút không đành, hai người bọn họ đúng là nhân viên tốt của Bắc Lâm!

Mạc Tu Lăng căn bản là không để ý tới cô, cô cũng không thú.

Diệp Tư Đình đi theo Mạc Tu Lăng, giúp anh uống khá nhiều rượu.

Giang Nhân Ly nhìn bọn họ, cảm giác có chút khó chịu. Cô cầm lấy một ly rượu, rồi lại nhìn Giang Nhân Đình. Cô rốt cục hiểu vì sao mình Giang Nhân Đình. Dù la cô ta không làm bất cứ chuyện gì, dù Mạc Tu Lăng cũng không dây dưa gì với cô ta, nhưng chính là thái độ của cô ta, cô ta hình như vĩnh viễn xuất hiện trong thế giới của cô, giống như một cái rễ cây ăn sâu. Dù chẳng nguy hại gì, nhưng lai rất chướng mắt.

Diệp Tư Đình uống rất nhiều khiến cho Mạc Tu Lăng cũng có chút áy náy. Mặc dù chính anh uống cũng không hề ít, nhưng tửu lượng của anh nhất định hơn cô ta. Giang Nhân Ly nhìn ra vẻ áy náy trên mặt Mạc Tu Lăng, cô nâng Giang Nhân Đình dậy: “Đi toilet hay vào phòng nghỉ ngơi?”

Giang Nhân Đình đúng là rất khó chịu, Giang Nhân Ly đưa cô ta vào WC, cô ta lập tức nôn ra.

Cô nhìn bộ dạng Giang Nhân Đình lúc này, trong lòng có phần chua xót, đó là vì sao?

Đợi Giang Nhân Đình đỡ hơn, Giang Nhân Ly mới đưa cô ta ra ngoài.

“Cô ấy thế nào?” Mạc Tu Lăng thoạt nhìn có chút lo lắng.

“Vừa nôn ra rồi, em đưa cô ta đi nghỉ ngơi.”

Mạc Tu Lăng gật đầu, vừa mới chuẩn bị đi cùng thì lại bị một vị khách giữ lại.

Giang Nhân Ly lúc này mới đỡ Giang Nhân Đình lên lầu hai nghỉ ngơi. Cô vừa dìu cô ta, vừa mở cửa. Trán cô đã đẫm mồ hôi, cô cẩn thận đỡ Giang Nhân Đình vào.

Ngay lúc ấy, Giang Nhân Đình đột nhiên giãy giụa. Trên tay Giang Nhân Ly đều là mồ hôi, nhất thời không giữ yên được Giang Nhân Đình. Cô ta ngã xuống đất, phát ra tiếng vang.

Mạc Tu Lăng đi vào.

Giang Nhân Đình thống khổ kêu lên: “Sao
cô lại buông tay?”

(bạn Sah miễn cho ý kiến!)

Giang Nhân Ly vẫn còn trừng mắt nhìn cô ta, vết sưng trên trán cô ta khá lớn, nhưng cô cười không nổi, bởi vì Mạc Tu Lăng đã nhanh chóng nâng cô ta lên, cẩn thận hỏi: “Đau không?”

Giang Nhân Đình bị ngã đau, cảm giác say cũng vơi đi không ít: “Sao không đau được.”

Mạc Tu Lăng nhìn Giang Nhân Ly đang đứng một bên: “Còn không đi lấy thuốc.”

(thứ lỗi cho mình, mình thực sự muốn nguyền rủa cái tên chết tiệt này!)

Giang Nhân Ly trợn mắt há mồm nhưng cô không nói gì, vẫn đi ra ngoài.

Cô càng chạy càng tức giận, điên mới đi lấy thuốc. Bực mình nhất là gặp Cố Diễn Trạch, Cố Diễn Trạch nhìn cô cười: “Thế nào? Có phải cảm thấy nên chăm sóc chồng mình thật tốt, không nên rảnh rỗi đi lo chuyện nhà người khác không?”

Giang Nhân Ly trừng mắt nhìn anh ta, mới vậy đã mang thù.

“Tôi tương đối đặc biệt, cho nên đừng dùng ánh mắt bình thường nhìn tôi.”

“Ồ.”

Giang Nhân Ly ngồi xuống, vừa vặn nghĩ ra chuyện để làm: “À, tôi xem tướng cho anh nhé!”

“Cô còn làm được cái này à?” Cố Diễn Trạch tuy rằng không tin, nhưng vẫn vươn tay ra.

“Anh đời này quá mức thuận buồm xuôi gió, cho nên ông trời sẽ khiến cho anh gặp trắc trở trên đường tình cảm. Anh phải nỗ lực khắc phục.”

Cố Diễn Trạch cô, rõ ràng là biết cô nói lung tung, nhưng vẫn rất phối hợp: “Vậy cô nói xem, tôi khắc phục thế nào?”

“Vậy anh thấy anh với đối phương tình cảm sâu đậm thế nào?”

“Có liên quan sao?”

“Đương nhiên là có. Nếu như anh không quan tâm đối phương thì rất đơn giản, chắc chắn sẽ không phải chiu tổn thương. Nhưng nếu anh rất quan tâm đối phương, khẳng định sẽ có rất nhiều vấn đề, sẽ rất phiền phức.”

“Nếu như là người đến sau thì phải làm sao?”

Giang Nhân Ly nhìn anh ta: “Nếu như anh thực sự yêu một người, như vậy dù cô ấy làm cái gì, sai hay đúng, anh đều phải tha thứ, phải khoan dung, đối xử tốt với cô ấy. Nếu có gì bất an, đau khổ, tốt nhất coi như cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa xảy ra. Tất cả tùy duyên, không cần phải tự gây thêm phiền phức. Không phải có câu người không biết thì không khổ hay sao?”

“Cô đang dạy tôi làm một người đàn ông tốt đấy à?” Cố Diễn Trạch vẻ mặt lơ đễnh.

Giang Nhân Ly lắc đầu, ánh mắt có chút cô đơn: “Thế giới này đâu có cái gì là tuyệt đối, có điều cứ sống ngày qua ngày, tốt hơn nên cố gắng để mình không phải tiếc nuổi. Anh nói xem, người ta hà tất sao phải suy nghĩ nhiều như vậy. Trong TV đầy rẫy cái gì mà trả thù cho cha rồi cuối cùng lại yêu kẻ thù của mình. Tôi ghét nhât mấy cái chuyện đó, nếu sợ đối phương mang lại phiền phức như vậy thì đừng nên yêu, nếu đã yêu rồi thì đừng nghĩ nhiều, cố gắng ắt sẽ được.”

“Suy nghĩ của cô thật đúng là giản đơn.” Cố Diễn Trạch thở dài một hơi, lại cảm thấy suy nghĩ của cô không đơn giản. Nếu đã yêu, vậy nỗ lực yêu đi, chỉ cần còn sống, làm gì có chuyện gì không thể giải quyết? Quá khứ đã qua đi, người ta không nên dùng nguyên nhân này làm mình khó chịu, nỗ lực sống, nỗ lực đi yêu, nỗ lực hạnh phúc.

“Giản đơn sao?” Giang Nhân Ly lắc đầu: “Cảm giác rất khó tin!”

Cố Diễn Trạch nhìn cô: “Vậy cô làm được sao?”

Cô im lặng một hồi: “Tôi hẳn sẽ nỗ lực.”

Chẳng phải chính là còn chưa có làm được sao? Có điều đây đúng là một người thuần thục.

Cố Diễn Trạch lắc đầu: “Tôi muốn thử một chút xem”

Cô nhìn vào mắt anh ta, sáng tựa sao. Anh ta đứng lên đi tới bên Bùi Sơ Ảnh. Lúc này, Giang Nhân Ly đột nhiên cảm thấy chua xót. Cô phát hiện, bọn họ đứng chung một chỗ thật đúng là đẹp đôi.

Giang Nhân Ly xoay người, thấy Mạc Tu Lăng từ trên cầu thang đi xuống:“Thuốc đâu?”

Cô than: “Quên mất rồi!”

Mạc Tu Lăng liếc nhìn cô một cái, trong mắt có chút khó hiểu. Giang Nhân Ly đi theo sau: “Em đưa anh đi!”

“Không cần.” Mạc Tu Lăng đi vài bước, sau đó quay đầu lại nhìn cô: “Anh biết em không thích Đình, nhưng cô ấy không phải Đình.”

Giang Nhân Ly xiết chặt tay, móng tay đâm vào da khiến cô đau đớn. Nhưng rõ ràng không chảy máu. Đúng vậy, không phải tất cả vết thương đều sẽ chảy máu, cũng không phải chỉ có chảy máu mới đau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện