Bởi vì Giang Nhân Ly ốm cho nên dự định đi lễ của cô liền hoãn lại. Hoàng Tư Liên dặn dò Mạc Tu Lăng chăm sóc tốt cho Giang Nhân Ly sau đó mới đi. Vì vậy, căn nhà lớn lúc này chỉ còn lại Mạc Tu Lăng, Giang Nhân Ly và Hoàng Hi Linh.
Hoàng Hi Linh sau khi nghe câu trách mắng nặng nề kia của Mạc Tu Lăng, trong lòng như có bóng ma ám ảnh, cô cho rằng anh họ mình nhất định là đã bị chị dâu dốt đặc cắn mai kia mê hoặc mất rồi.
Giang Nhân Ly vẫn luôn không phải là một người dễ dàng chịu cúi đầu. Cô làm như không quan tâm đến Hoàng Hi Linh, điều này càng khiến cho Hoàng Hi Linh cảm thấy tức giận.
Quan hệ giữa hai người đang như có chiến tranh lạnh thì đúng lúc đó Mạc Tạ Chân và chồng của cô cũng trở về. Hoá ra năm nay Mạc Tạ Chân đã đi lễ sớm nên giờ mới về thăm bọn họ được. Tuy nhiên nói là vậy, nhưng Giang Nhân Ly cảm thấy là Mạc Tạ Chân cố ý để tránh gặp mặt Hoàng Tư Liên và Mạc Chí Hạo. Mạc Tạ Chân tính tình không tồi, nhưng không hiểu sao cô và Hoàng Tư Liên lại không hợp nhau. Tuy rằng chẳng có khi nào to tiếng nhưng quan hệ giữa bọn họ vô cùng cứng nhắc.
(hai gia đình này lắm vấn đề quá!)
Mạc Tạ Chân ngay từ đầu đã có cảm tình với Giang Nhân Ly. Biết cô bị bệnh cho nên đã rất ân cần quan tâm. Hơn nữa, dù sao Mạc Tạ Chân và Giang Nhân Mạn cũng là bạn thân, vì vậy được nhiên đối với Giang Nhân Ly cũng cảm thấy thân thiết.
(cả nhà họ Mạc ai cũng quý chị Ly nhỉ ^^)
“Đúng rồi, chị gái em bao giờ đến?” Mạc Tạ Chân nhàn nhạt mở miệng, chồng cô rất bận rộn, ăn cơm xong liền đi trước.
Giang Nhân Ly ôm gối: “Tốt nhất là đừng đến.” Giang Nhân Mạn tính khí có chút kỳ quặc, cô chẳng bao giờ quan tâm đến mấy cái quy củ truyền thống này. Chỉ cần không có việc gì quan trọng thì cô sẽ chẳng bao giờ về Giang gia. Về chuyện này, Giang Nhân Ly thừa nhận, cô thua xa chị mình.
Mạc Tạ Chân cũng hiểu được phần nào, liền gật đầu.
Hoàng Hi Linh thấy mình hoàn toàn bị lãng quên thì vô cùng bất bình. Không còn việc gì làm liền quấn quýt lấy Mạc Tu Lăng. Nhưng vì trong lúc làm việc Mạc Tu Lăng rất ghét bị quấy rầy cho nên Hoàng Hi Linh cũng không dám quá trớn, cô liền trốn vào phòng khách một mình.
Bữa tối là do Mạc Tạ Chân làm. Cô là muốn để cho Giang Nhân Ly nghỉ ngơi nhưng Giang Nhân Ly cảm thấy mình bị bệnh mà phiền quá nhiều người cho nên vẫn đi xuống bếp giúp Mạc Tạ Chân. Cô cũng có thể làm được nhiều món ngon. Mạc Tạ Chân ở một bên nhìn, không khỏi cười mà nói: “Tên tiểu tử Tu Lăng này thật là có phúc.”
“Người và người giúp đỡ lẫn nhau, có phúc gì đáng nói đâu.” Giang Nhân Ly thuần thục xào rau. Cô bình thường đều chỉ làm một món, vừa đơn giản vừa dễ dọn dẹp, lâu dần cũng hình thành thói quen.
“Ngô này xào với cái gì được?” Mạc Tạ Chân mở tủ lạnh lấy ra một bát ngô.
“Dùng với ớt xanh đi! Mùi vị rất ngon.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói.
Bên kia, Hoàng Hi Linh nhìn Giang Nhân Ly, dường như muốn xem thấu cô.
Ăn tối xong, Hoàng Hi Linh tự nhiên im lặng. Mạc Tạ Chân và Mạc Tu Lăng cũng không biết đã đi đâu. Hoàng Hi Linh đi lên lầu, trong thấy chiếc dương cầm của Mạc Tu Lăng. Từ sau khi Mạc Tu Lăng xuất ngoại, chiếc đàn này không ai đánh.
Hoàng Hi Linh quét ngón tay lên phím đàn, không có bụi, hẳn là có người bình thường quét dọn lau chùi. Cô nhớ tới lần đầu tiên thấy Mạc Tu Lăng đó là lúc anh ngồi bên chiếc đàn này, ngón tay liên tục lướt qua phím đàn, tạo lên một giai điệu.
Cô ấn xuống phím đàn, một âm thanh vang lên.
Đúng lúc này, Giang Nhân Ly đi vào. Cô nhìn thấy Hoàng Hi Linh thì cũng không nói gì.
Hoàng Hi Linh lại có vẻ mất tự nhiên.
Cô ta đứng lên nhìn cô, cảm thấy kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Giang Nhân Ly.
Giang Nhân Ly ngồi xuống vị trí mà Hoàng Hi Linh vừa ngồi, ngón tay rơi lên phím đàn, giai điệu không ngừng vang lên. Động tác của cô rất nhanh nhưng tiết tấu không hề loạn. Cô căn bản không có nhìn vào tay mình, chỉ dựa vào cảm giác mà đánh lên một khúc nhạc.
Hoàng Hi Linh càng kinh ngạc nhìn cô.
Giang Nhân Ly nhìn cô ta cười: “Đã lâu không có đánh, cảm thấy thật lạ.”
Hoàng Hi Linh không nói lời nào.
Giang Nhân Ly đứng lên kéo lại quần áo, cô đi qua người Hoàng Hi Linh rồi dừng lại nhìn cô bé: “Mắt thấy có lẽ đúng là sự thật, nhưng tai nghe e rằng là giả. Em nghĩ sao?”
Giang Nhân Ly đứng lên kéo lại quần áo, cô đi qua người Hoàng Hi Linh rồi
dừng lại nhìn cô bé: “Mắt thấy có lẽ đúng là sự thật, nhưng tai nghe e rằng là giả. Em nghĩ sao?”
Hoàng Hi Linh run run, lúc này mới cảm thấy mình nhìn nhận sai.
Giang Nhân Ly không nói thêm gì nữa. Hoàng Hi Linh hiểu được thì tốt, không hiểu được cũng không sao. Cơ thể cô đã khỏe hơn rất nhiều. Mạc Tu Lăng đã đi ra ngoài khá lâu, Giang Nhân Ly nhớ là quan hệ giữa hai chị em bọn họ cũng không tốt, nhưng cũng không đến nỗi quá xấu.
Cô đi ra khỏi biệt thự, Mạc Tu Lăng và Mạc Tạ Chân đứng cách đó không xa, ngay trong vườn. Mua hè sẽ có rất nhiều người ra đây ngồi hóng gió nhưng mùa đông thì hầu như không có ai. Mạc Tu Lăng và Mạc Tạ Chân đang ngồi trên cỏ nói chuyện.
Giang Nhân Ly đi đến.
Mạc Tu Lăng cầm trong tay một cây cỏ: “Chị, đã qua nhiều năm rồi sao vẫn giữ trong lòng?”
“Em không phải chị cho nên không hiểu được đâu.” Mạc Tạ Chân trong mắt tràn ngập cố chấp. Cô có thể trở thành bạn tốt của Giang Nhân Mạn không chỉ vì bọn họ học cùng lớp mà lý do chính là vì bọn họ cùng chí hướng, đều muốn dựa vào đôi tay mình mà làm nên sự nghiệp, chứng minh năng lực của mình. Bọn họ thích đứng trên đỉnh kim tự tháp bao quát tất cả mọi người.
Mạc Tạ Chân may mắn, nhưng cũng rất đáng thương.
Cô sinh ra ở Mạc gia, nhưng thứ cô mong muốn cũng bị số mệnh đoạt đi. Sai lầm duy nhất của cô chính là cô là con gái, cho nên cô đã được định sẵn sẽ không được thừa hưởng gia sản nhà họ Mạc, không thể có được cái thứ mà cô cho rằng vón là của mình. Cô thậm chí còn ước ao được như Giang Nhân Mạn, bởi vì Giang Thánh Minh không có kiêng kỵ gì mà giao lại sản nghiệp cho con gái. Dù thời đại này là nam nữ bình đẳng, nhưng ở đâu có bình đẳng đây?
Mạc Tu Lăng lắc đầu: “Có ích gì đâu, chỉ làm mình khó chịu thêm mà thôi.”
“Vậy còn em? Không phải em cũng đang tự làm mình khó chịu ư?”
Mạc Tu Lăng im lặng nửa ngày: “Có lẽ, em chỉ muốn biết bọn họ đã từng sống tốt hay chưa, những cái khác không suy nghĩ nhiều.”
Giang Nhân Ly đứng một hồi, lúc này mới cảm thấy mình giống như đang nghe trộm. cô tự nhiên đi đến: “Nói chuyện gì bí mật mà phải đi xa như vậy?”
Mạc Tu Lăng xoay người nhìn cô: “Sao em ra đây?”
Mạc Tạ Chân cũng đứng lên: “Có gió lạnh rồi đấy, chúng ta trở về đi!”
Giang Nhân Ly mơ hồ đoán được một ít, có thể đây mới là nguyên nhân khiến Mạc Tạ Chân cho tới nay không muốn về nhà, cũng không muốn nhìn thấy vợ chồng Mạc Chí Hạo. Mạc Tạ Chân không cam lòng cho nên mới có oán hận giấu trong lòng không thể tiêu tan.
Mạc Tu Lăng chắc chắn giấu nhiều chuyện không nói ra, Giang Nhân Ly tin chắc như vậy, nhưng anh không hề hé miệng nói ra.
Hoàng Hi Linh an phận hơn nhiều, tuy rằng cũng sẽ quấn quít lấy Mạc Tu Lăng, nhưng không hề quá trớn.
Lúc Mạc Chí Hạo trở về nhà, Mạc Tạ Chân liền ra về. Mạc Tu Lăng cũng đưa Giang Nhân Ly về Uông gia, Hoàng Hi Linh cảm thấy mình ở lại chơi cũng không tiện cho nên nói muốn ra ngoài du lịch.
Lúc Hoàng Hi Linh đi còn thâm ý nhìn thoáng qua Diệp Tư Đình nhưng cũng không nói gì thêm. Mãi đến khi Mạc Tu Lăng tiện đường tiễn cô ra sân bay, cô mới nói muốn anh đưa vào trong sảnh. Giang Nhân Ly ngồi lại trong xe.
Mạc Tu Lăng cầm giúp Hoàng Hi Linh hành lý. Vẻ mặt cô sầu não: “Anh sẽ nhớ em chứ?”
Mạc Tu Lăng cười: “Đương nhiên, em là em gái anh mà.”
Hoàng Hi Linh cũng thản nhiên cười: “Mấy ngày nay em vẫn muốn nói với anh một câu nhưng chưa có cơ hội.”
“Chuyện gì?” Anh nheo mắt.
Hoàng Hi Linh cầm lấy hành lý, lúc ra đến chỗ soát vé, cô mới xoay người lớn giọng nói: “Anh, em muốn nói là, anh rất tinh mắt.”
Mạc Tu Lăng cười cười, vẫy tay với Hi Linh.