Nhân Ly, tôi nghĩ cô ấy là niềm ước ao của tôi…
Chúng tôi quen biết nhau vì học cùng một lớp đại học. Lúc đầu, tôi nghe thấy mọi người bàn tán về Nhân Ly đều là cao ngạo và không coi ai ra gì. Nhưng những điều đó cũng không làm tôi mất đi hứng thú của tôi với cô ấy. Cô ấy không lưu tâm cái gì, nhưng lại biết rất nhiều điều. Cố ấy có thể vẽ rất đẹp, chơi dương cầm rất hay, đánh cờ vây rất giỏi, chơi đàn tranh rất tốt. Tôi cảm thấy như không có gì là cô ấy không thể làm được.
Nhưng, tôi không hề đố kỵ với Nhân Ly. Dù cho rất nhiều nữ sinh ao ước được như cô ấy – hẹn hò với Tả Dật Phi. Đơn giản là vì, cô ấy có tình yêu của cô ấy, tôi cũng có điểm tựa của tôi.
Chuyện giữa tôi và Ngô Vĩnh Diễn dường như không thể nói rõ…
Chúng tôi là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, đã là bạn học của nhau vài chục năm.
Anh ấy từng vì tôi mà đánh nhau, từng đứng ngoài cổng trường chờ tôi hàng giờ, từng mua loại kem tôi thích nhất cho tôi. Người con trai ấy, tôi rất tự nhiên mà coi anh ta là chồng mình.
Chỉ có điều, những điều những sai lầm trên thế giới này không ít.
Anh tặng cô hoa hồng, đưa cô về nhà, nhưng vì sao người bên cạnh cô không phải là anh?
Câu hỏi này rất đúng với trường hợp của tôi.
Tôi vĩnh viễn không quên được ngày mười bảy tháng năm, hôm đó là sinh nhật mẹ tôi, tôi lái xe về nhà. Gia đình tôi cũng được coi là khá giả trong vùng, bởi vậy từ bé tôi đã được người lớn chiều chuộng thương yêu, chẳng mấy khi phải chịu điều gì ấm ức. Đương nhiên trong mắt cha mẹ, tôi cũng chưa bao giờ kém cỏi. Từ nhỏ tôi đã học ở trường trọng điểm, từ tiểu học, trung học đến đại học.
Tôi thường hiếm khi lái xe, mặc dù khi học đại học cũng đã được cấp bằng lái xe nhưng chỉ riêng hôm đó để tiết kiệm thời gian, tôi đã lái xe từ trường về thành phố C.
Mẹ tôi chuẩn bị rất nhiều đồ đặc sản, còn dặn tôi nhất định phải mang đến cho Ngô Vĩnh Diễn. Mẹ tôi đúng là đã coi anh ấy là con rể. Thực ra, tôi sớm cũng đã coi như vậy.
Trạm dừng tiếp theo không có đèn giao thông, tôi trực tiếp đi thẳng. Bỗng nhiên có người vọt ra. Nháy mắt tôi cảm thấy một bóng dáng ngã xuống. Nhưng tôi không dừng xe lại, nhu nhược và sợ hãi đã chiến thắng lý trí của tôi, cho nên, tôi đã lựa chọn bỏ trốn…
Tôi tự phỉ báng bản thân.
Sợ hãi và bất lực cũng không diễn tả được sự khủng hoảng trong đầu tôi.
Tôi càng lái xe càng nhanh, không bận tâm Ngô Vĩnh Diễn đang trong giờ làm việc, tôi lập tức gọi điện cho anh ấy. Tôi có chìa khóa căn hộ công ty phân cho anh ấy, lập tức mở cửa vào, tay cũng không run rẩy nổi…
Có thể do giọng tôi trong điện thoại rất hoảng hốt cho nên anh ấy tới rất nhanh.
“Em sao vậy? Sao mặt tái nhợt thế kia?” Anh ấy lo lắng nhìn tôi.
Tôi giống như vừa túm được phao cứu sinh, lập tức chạy tới ôm chầm lấy Vĩnh Diễn: “Vĩnh Diễn, làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ?”
“Em từ từ nói anh nghe, đừng căng thẳng.” Anh ấy vuốt tóc tôi, khiến tôi từ từ bình tâm lại.
“Em… em giết người.”
Mặt anh ấy biến sắc: “Em nói cái gì vậy?”
Tôi kể lại toàn bộ cho anh ấy. Sắc mặt anh ấy vô cùng xấu, nhưng không hề trách móc tôi lấy một câu: “Nghĩa là em cũng không xác định được người đó có bị đâm chết hay không?”
Tôi gật đầu.
Anh ấy đưa tay lên đè hai bả vai tôi: “Đừng lo lắng, có lẽ người kia cũng không sao…”
Tôi gật đầu nhưng vẫn cảm thấy bất an: “Vĩnh Diễn, anh đi xem được không?”
Anh ấy nhìn bộ dạng lo lắng của tôi, sau đó gật đầu
Sau này, tôi nhiều lần nghĩ, nếu như tôi không bảo anh ấy đi, liệu chúng tôi có phải nhận lấy kết cục như ngày hôm nay hay không? Nhưng, tôi không nghĩ được nhiều như vậy.
Sau sự việc đó cũng không có xảy ra chuyện gì nữa. Mãi sau này anh ấy mới nói với tôi, người hôm đó bị xe tôi đụng phải là một cô gái, không chết, cũng không có gì nguy hiểm, cho nên đối phương không tìm người gây tai nạn. Tôi rốt cuộc mới yên tâm, có lẽ là do tôi cho rằng mọi chuyện quá mức hoàn hảo cho nên không nhận ra trong mắt anh ấy hiện lên một chút đau đớn.
Mỗi lần chúng tôi gặp gỡ cũng không có gì đặc biệt, tôi vẫn quản lý cửa hàng của tôi, cuối tuần gặp Vĩnh Diễn. Chỉ thỉnh thoảng anh ấy nói phải tăng ca cho nên không gặp tôi được. Tôi không suy nghĩ quá nhiều, chỉ bảo anh ấy giữ gìn sức khỏe.
Kỳ thực, rất nhiều chuyện đều có ngọn ngành, chỉ do tôi không muốn phải nghĩ đến.
Ví dụ như, anh ấy ngày càng ít gọi điện cho tôi…
Ví dụ như, anh ấy không còn tạo những niềm vui bất ngờ cho tôi nữa…
Ví dụ như, số lần anh ấy đến tìm tôi ngày càng ít…
Trong lòng tôi có lo lắng nhưng cảm giác của phụ nữ trong tôi bắt đầu trỗi dậy, tôi tin tưởng anh ấy, hay nói đúng hơn, tôi tin tưởng vào tình cảm bao nhiêu năm qua
giữa chúng tôi. Tôi vẫn kiên định cho rằng tình yêu của chúng tôi rất bền vững, giống như hàng trăm năm chúng tôi vẫn là một.
Chuyện anh ấy hẹn hò với người khác là tôi nghe được từ một người quen. Cô ấy nói nhìn thấy Ngô Vĩnh Diễn ở bệnh viện chăm sóc một người con gái.
Tôi đương nhiên không tin, có điều đã hoài nghi.
Tôi tới bệnh, cũng thấy bọn họ…
Ngô Vĩnh Diễn bưng một bát cháo, cười nhìn cô gái trên giường: “Nào, ăn cháo đi!”
“Nhưng em đã ăn nhiều lắm rồi.” Cô ta nhăn mặt.
“Thì ăn thêm một chút nữa.” Anh ấy vẫn kiên trì.
Cô gái kia thỏa hiệp.
Sau khi cô ta ăn xong, Vĩnh Diễn cầm khăn lau miệng cho cô ta: “Đừng biếng ăn, phải ăn nhiều vào thì mới chóng khỏi bệnh.”
Cô gái tối sầm mắt: “Bác sĩ nói chân trái của em cho dù có khỏi cũng không thể đi lại như bình thường được. Cả đời này sẽ bị… thọt.”
Sắc mặt Vĩnh Diễn thay đổi, xẹt qua một tia đau đớn và bất đắc dĩ.
Nhưng cô gái kia lại cười: “Có điều, có mất chắc chắn có được. Em tin ông trời sẽ không bạc đãi em.”
Trong ánh mắt cô ta có vẻ đẹp thanh thuần.
Đúng như trong lòng tôi định liệu, cô gái tên Lâm Tiểu Ưu này chính là người bị tôi tông xe phải ngày hôm đó. Nghe mấy người y tá nói với vẻ căm phẫn: “Người gây tai nạn kia thật là ghê tởm, đâm người rồi bỏ chạy.”
“Hại người ta mất một chân.”
“Trên đời này loại người nào cũng có.”
Tôi không dám nghe nữa, tôi biết, từ thời khắc đó, lòng tôi không hề được thanh thản.
Vĩnh Diễn nói với tôi cô gái kia không bị làm sao, hóa ra chỉ là muốn làm tôi yên lòng. Tôi yên tâm nhưng cũng vẫn lo lắng, vì thái độ của anh ấy với Lâm Tiểu Ưu. Nhưng tôi lừa mình dối người, cố gắng tin tưởng rằng anh ấy chỉ là vì áy náy với lỗi lầm tôi gây ra.
Bởi vậy, tôi tình nguyện tin tưởng anh ấy.
Dù trong lòng tôi bất an, dù mọi dấu hiệu đã nói lên tất cả.
Tôi cũng đã từng tận mắt chứng kiến bọn họ bên nhau. Đó là một lần ở siêu thị, anh ấy đi đằng trước, cô ta theo sau, bọn họ không nói nhiều, nhưng động tác rất ăn ý. Chân cô ta không tiện đi lại, nhưng cô ta không hề bận tâm đến ánh nhìn của người khác, trước sau như một đều cười rạng rỡ.
Hai người bọn họ trò chuyện vui vẻ.
Nụ cười trên mặt bọn họ đâm vào lòng tôi. Cho nên tôi đứng đấy, nhiều người như vậy, nhưng trong mắt chỉ thấy hai người bọn học.
Tôi có chua xót thầm nghĩ, nếu như là Nhân Ly, cô ấy nhất định sẽ đi lên trước, tuyên cáo ai mới là nữ chủ nhân. Nhưng tôi không phải cô ấy, cho nên, tôi nhu nhược chạy trốn.
Đêm đó, tôi một mình uổng rượu, khóc lóc. Tôi biết, cho dù tôi đang làm gì anh ấy cũng sẽ không thấy, có lẽ anh ấy chỉ đau lòng vì một người nào đó. Tôi tự nhủ bản thân không được khóc, đó là cảnh giới cao nhất.
Nếu như lúc ấy tôi không lái xe bỏ chạy, tất cả sẽ không xảy ra, là lỗi của tôi…
Nhưng tàn nhẫn nhất không phải là chuyện này.
Sau khi biết tin Vĩnh Diễn gặp tai nạn, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, lập tức chạy tới bệnh viện.
Tôi còn chưa chạy vào phòng bệnh đã nghe thấy tài xế đứng bên ngoài mở miệng: “Tôi thật sự không có đâm anh ta, tôi đã bấm còi liên tục nhưng anh ta vẫn đứng im không nhúc nhích.”
Chớp mắt, tình yêu dưới đáy lòng tôi cuối cùng cũng tiêu tan.
Tôi không vào trong, mà vội vã bỏ chạy…
Tôi chạy về nhà, chạy hơn hai giờ, gió táp vào mặt tôi, nhưng kỳ lạ là tôi không hề khóc.
Ký ức tôi ùa về…
***
“Anh sẽ yêu em bao lâu?”
“Rất lâu.”
“Là bao lâu?”
“Vậy còn phải xem anh sống được bao lâu.”
“Dẻo mép. Ngộ nhỡ có ngày anh không còn yêu em thì sao?”
“Nếu như có ngày đó, anh sẽ phải chết.”
Không yêu em, anh sẽ phải chết…
Chết…
***
Tôi nhắm mắt. Cuối cùng cũng tin. Tin rằng tình yêu của tôi đã kết thúc.