Đêm mưa đầu xuân, quận Vân Trung, tại khách điếm nhỏ, ở trên giường
Hoàng đế: “Ái khanh, khanh ngủ rồi sao?”
Thừa tướng: “…”
Hoàng đế: “Ái khanh, khanh thật đã ngủ rồi sao?”
Thừa tướng: “…”
Hoàng đế: “Không nên ngủ sớm như vậy nha..”
Thừa tướng chậm rãi mở mắt: “Thần luôn luôn ngủ sớm”.
Hoàng đế: “A… Ái khanh, khanh không ngủ được sao?”
Thừa tướng liếc mắt nhìn một cái: “Bệ hạ không ngủ được?”
Hoàng đế: “Trẫm không quen có người nằm bên cạnh”
Thừa tướng vội đứng lên: “Vậy thần ra nằm với thị vệ”.
Hoàng đế vội nhấn hắn xuống: “Đừng, đừng, đừng, cứ như thế này cũng không sao. Trẫm cũng chỉ là tùy tiện nói ra vậy thôi!”
Thừa tướng yên tâm thoải mái nằm xuống: “Bệ hạ chịu khó một chút, tại trấn nhỏ này thật sự cũng không có khách điếm nào còn thừa phòng nữa rồi”.
Hoàng đế: “Được rồi, được rồi. Trẫm biết, trẫm hiểu mà”.
Thừa tướng nhắm mắt: “Uhm.. Bệ hạ chịu khó vậy”.
Hoàng đế bỗng nhiên ôm lấy người nào đó: “Tại sao, tại sao, tại sao hiện tại ngủ bên cạnh Trẫm không phải là Cố khanh… huhuhu..”
Thừa tướng đưa tay vỗ vỗ lưng người ai kia: “Bệ hạ, xin nghĩ thoáng một chút”.
Hoàng đế nức nở: “Trẫm là rất muốn, rất muốn có hắn, làm sao bây giờ”.
Thừa tướng: “Bệ hạ, xin nghĩ thoáng một chút”.
Hoàng đế nức nở: “Huhuhu.. Thật không có cách nào nghĩ thông suốt được… Trẫm giữ thân đồng tử mười tám năm nay, chính là vì một ngày kia…”
Thừa tướng thở dài: “..”
Hoàng đế vẫn nức nở: “Thế nhưng hắn lại không hề để ý đến trẫm… hu hu hu… Ngươi nói xem, Trẫm làm sao mà chịu