Đêm giao thừa, phủ Thừa tướng, phòng ngủ.
Hoàng đế nhoài người lên bên giường của người nào đó: “Ái khanh…”
Thừa tướng: “...”
Hoàng đế: “Ái khanh...”
Thừa tướng: “...”
Hoàng đế: “Ái khanh...”
Thừa tướng mơ mơ màng màng mở mắt ra: “... Bệ hạ?”
Hoàng đế: “Ái khanh, khanh làm sao mới sang năm mới mà đã bệnh nằm liệt giường thế này.”
Thừa tướng sững sốt: “...”
Hoàng đế: “Sao lại nhìn Trẫm như vậy?”
Thừa tướng nhắm mắt: “... Nằm mộng a.”
Hoàng đế nghẹn giọng: “Quả nhiên sốt tới hồ đồ rồi”
Thừa tướng choáng váng: “Thần muốn ngủ, người tránh ra đi”
Hoáng đế vén chăn nằm vào bên trong: “Không được, Trẫm vất vả lắm mới xuất hiện trong mộng của khanh mà’.
Thừa tướng xê dịch thân thể: “Đừng làm phiền thần”
Hoàng đế cười hì hì: “Được, Trẫm không làm phiền khanh”.
Một lúc sau..
Thừa tướng cảm thấy ngứa phía sau gáy: “Ngươi làm gì vậy?”
Hoàng