Chương 1: Cùng vui hoá cùng buồn
Đúng thế, tôi và Chu Nhất Minh đều là những kẻ khổ ải đã từng. Nhớ ngày trước, tôi có Đới Thời Phi, anh ta có Nhậm Giai, hai đứa tôi “cùng vui cùng mừng”. Ai ngờ, nhanh chóng biến thành “cùng buồn cùng khổ”. Đều do vận mệnh chúng tôi không tốt, đúng là một cặp huynh muội đen đủi!
1.
Năm hai mươi lăm tuổi, tôi đã có cảm giác khủng hoảng đối với tuổi tác của mình. Nguyên nhân là khi lang thang vào các diễn đàn trên internet, tôi vô tình đọc được một câu: “Con gái sau hai mươi lăm tuổi giống như chiếc bánh ta tô để qua đêm, không còn tươi ngon nữa.”
Không biết kẻ xấu xa nào đã viết ra câu nói tồi tệ đó mà hại tôi mất ngủ ba ngày ba đêm, trong đầu lúc nào cũng luẩn quẩn vấn đề tươi ngon hay không còn tươi ngon”.
Trước khi đọc được câu nói tệ hại đó, tôi cảm thấy mình vẫn còn trẻ trung, xinh đẹp. Tuy không hút hồn như nụ hoa hé nở trong sương sớm nhưng dù sao cũng là một đoá hoa rạng ngời trong sắc xuân tươi đẹp. Chỉ vì câu nói đó mà tôi chợt thấy mình giống như bông hoa đẹp sắp đến lúc héo tàn.
Nói đến vấn đề tươi ngon thì không thể không nhắc đến hai từ “hạn sử dụng”. Trên thế gian này cái gì mà không có hạn sử dụng, quá hạn rồi muốn bán cũng chẳng ai mua. Những thứ gần hết hạn cũng không còn tốt nữa. Giờ theo như câu nói tệ hại đó thì tuổi thanh xuân của tôi cũng sắp đến ngày tàn rồi. Thông minh ra thì phải mau mau tìm “nguồn tiêu thụ”, nhanh chóng tìm ai đó chịu lấy mình. Con gái hai mươi lăm tuổi chưa chồng khiến người ta liên tưởng đến một cây hẹ già, nhưng nàng dâu hai mươi lăm tuổi thì lại là một cây hẹ tây đang độ xuân thì.
Tôi đã sống vô ích hai mươi lăm năm nay, ngay cả bạn trai để có thể tiến đến hôn nhân cũng không có. Đại hạn ngay trước mắt rồi, phải làm sao bây giờ?
“Cô gái buồn, tuổi thanh xuân sắp qua đi trong cảnh phòng đơn gối chiếc.” Rỗi rãi không có việc gì tôi lại lôi Hồng lâu mộng ra đọc, đọc đến lần thứ một trăm linh một thì câu nói này đã quá gai mắt rồi. Quẳng cuốn sách xuống, tay chống cằm ngồi thẫn thờ. Phải làm sao đây? Chị mày phải làm gì bây giờ?
Trước nay tôi không phải là đứa thích chạy theo mốt, rõ ràng nếu tinh thần không rệu rã thì cũng thuận theo trào lưu mà chạy theo mốt, chạy theo con đường của những phụ nữ ế rồi! Lấy ai đó rồi cả ngày ôm cục hận trong lòng, hết xuân thương tổn lại đến thu đau lòng, nhìn hoa hoa không thắm, nhìn cây cây chẳng biếc, nhìn đâu đâu cũng thấy không thuận mắt. Trời ơi! Thật là khổ!
Tôi khổ sở như vậy mà bố tôi cứ coi như chẳng có chuyện gì. Hễ đụng đến vấn đề đó là ông lại nói nhẹ như không: “Con và Chu Nhất Minh chẳng phải quan hệ rất tốt sao? Bố thấy con và nó rất hợp nhau, nếu thực sự không tìm được đối tượng nào thích hợp thì cứ yêu nó là được rồi.”
“Anh ta... anh ta làm sao mà được! Không phải bố không biết, con mà đi giày cao gót thì còn cao hơn anh ta.”
Ông thản nhiên thốt ra một câu: “Trong mắt phụ nữ, chẳng lẽ chiều cao và mức độ tốt xấu của một người đàn ông lại liên quan đến nhau?”
“Trong mắt người khác thì con không biết, trong mắt con thì có liên quan.”
Trước nay tôi đều thích mẫu đàn ông cao ráo. Trong mắt tôi, đàn ông cao dưới một mét tám thì không thể gửi gắm cả đời được. Ý trung nhân của tôi phải là một người cao to, đẹp trai, phong độ, phóng khoáng.
Ông nheo mắt nhìn tôi vẻ không hài lòng. “Bố nghe nói, trong mắt con trai, một phụ nữ tốt hay xấu cũng liên quan đến vóc dáng của người ấy, về mặt này hình như con cũng không có ưu thế cho lắm.”
Câu nói của ông chọc vào đúng điểm yếu khiến tôi thấy chán nản chẳng buồn ăn nữa. Khi dì Thạch lên gọi xuống ăn cơm, tôi dẩu môi, lắc đầu, giậm chân nói: “Không ăn, không muốn ăn!”
Dì Thạch là mẹ kế của tôi, lúc tôi học đại học năm thứ nhất thì mẹ tôi bị bệnh rồi qua đời, ba năm sau bố tôi lấy dì ấy. Mặc dù khoác trên mình một nửa chức vụ của người mẹ nhưng trong mắt tôi, dì Thạch luôn là một nàng dâu ép dạ cầu toàn. Dì ấy mỉm cười khuyên nhủ: “Ít nhiều cũng ăn một chút đi, hôm nay có món bún thịt hấp mà con thích ăn đấy. Dì cất công ra tận ao sen ở ngoại ô thành phố hái lá sen tươi về hấp đấy.”
Mặc dù trước nay tôi không ưa người mẹ kế này cho lắm nhưng điều đó cũng không thể ngăn ăn, ngăn uống được. Mỗi lần ăn những món dì ấy nấu, tôi thường làm bộ chê bai này nọ. Nhưng nói thật, trình độ nấu ăn của dì ấy rất cừ. Về mặt này, mẹ đẻ tôi còn thua xa. Nhưng trước mặt dì ấy, tôi luôn nói mẹ tôi nấu ăn ngon nhất.
Nghe nói hôm nay dì Thạch làm món bún thịt hấp lá sen, tôi đã chảy nước miếng vì thèm. Đang định nhân đà này xuống chén một bữa no nê nhưng bố tôi không cho tôi cơ hội.
“Nó không ăn thì thôi, con gái chúng nó thích giảm béo, không ăn nhiều thịt. Bà đừng làm hỏng kế hoạch ăn kiêng của nó.”
Thế là món bún thịt hấp của tôi đã tan thành mây khói. Nhưng tôi không có thời gian mà đau lòng vì nó, lời nói của bố đã thức tỉnh tôi trước một nguy cơ còn quan trọng hơn nhiều. Trở lại phòng riêng, đứng trước tấm gương lớn, nghiêng trái rồi lại nghiêng phải, không thể không thừa nhận, tôi nên ăn ít thịt đi một chút, nếu không lại phát phì thêm mất. Sao tôi lại dễ béo như thế chứ? Cơ bản là do hồi bé chế độ ăn uống không hợp lý.
Từ nhỏ tôi đã rất béo. Hồi đó tôi đã có biệt danh là “Bé bự”. Ai cũng có thể béo, chỉ cần bạn ăn nhiều.
Ngày ấy tôi ăn rất tốt. Bắt đầu từ hồi hơn một tuổi, bất kể cái gì đôi bàn tay bé nhỏ của tôi có thể với được cũng đều cho vào miệng cả, tóm được cái gì là ăn cái ấy. Có lần tôi nuốt nhầm phải ba viên bi thuỷ tinh màu sắc sặc sỡ vì cứ tưởng là viên đường. Sau khi phát hiện ra, bố mẹ tôi vội vội vàng vàng bế tôi vào bệnh viện. Bác sĩ nói vấn đề này cũng không đáng ngại lắm, chỉ cần không phải là vật sắc nhọn thì đa phần sau khi nuốt phải, nó sẽ tự động thải ra theo đường đại tiện, bảo bố mẹ đưa tôi về nhà và lưu ý khi tôi đi vệ sinh. Báo hại bố mẹ tôi hai ngày liền hôm nào cũng phải cẩn thận kiểm tra cái thứ không mấy thơm tho đó, cho đến khi nhìn thấy mấy viên bi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lớn thêm chút nữa, tôi bắt đầu phân biệt được cái già ăn được, cái gì không. Còn nhớ có lần mẹ tôi mua một túi đào về, treo sau cánh cửa rồi nói dối tôi trong túi là con rắn, dặn đi dặn lại không được đụng vào, cẩn thận không nó cắn.
Thật sự bà đã đánh giá quá thấp trí thông minh của tôi. Sau khi bà đi khỏi, tôi chăm chú nhìn cái túi một hồi rồi đoán nhất định không phải là con rắn. Bởi vì rắn thì phải động đậy, còn chiếc túi từ đầu đến cuối không thấy động tĩnh gì. Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm kéo chiếc ghế lại gần rồi trèo lên thám thính tình hình. Khi nhìn thấy trong túi đích thực là những quả đào chín mọng tươi ngon, tôi vui sướng như mở cờ trong bụng. Không chần chừ gì nữa, mỗi tay ôm một quả, tôi trèo xuống ghế rồi chẳng rửa ráy gì, cho tuột vào mồm ăn ngon lành.
Kết quả là khi mẹ tôi đi làm về liền thấy cảnh tượng tay và miệng tôi đều bị ngứa, khó chịu vô cùng. Trước khi ăn đào mà không rửa thì những chiếc lông tơ của nó sẽ khiến người ta ngứa ngáy, tôi không cẩn thận nên bị dính phải. Bà vừa tức vừa lo lắng, vừa giải quyết vấn đề ngứa ngáy của tôi vừa ra sức giáo huấn tôi một trận.
Cái kiểu vớ được gì ăn nấy như thế có thể không béo được sao? Tôi càng lớn càng giống cái thùng phi di động. Mặt tròn xoe, thân hình đẫy đà,