8.
Sau khi hôn, mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu có chút mùi vị của hai người yêu nhau. Tiếp tục sánh bước trên con đường bồi dưỡng tình cảm, đến chỗ nào hơi tối một tí anh ta lại cười nói: “Hay là chúng ta cùng chịu thiệt một chút nữa đi?”
“Thôi đi, rõ ràng anh muốn chiếm lợi thì có.”
Anh ta cười hì hì nói: “Vậy anh trai nhường cho em chiếm lợi đấy, được không?”
Tôi ngó trai ngó phải thấy không có ai để ý, liền nhanh như chớp cắn vào má anh ta một cái. Tôi cắn tới mức anh ta nhăn nhó mặt mày kêu oai oái: “Ai da, sao lại cắn anh?”
Tôi cười ha ha rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy, anh ta đuổi theo. Đương nhiên chạy thì tôi không phải là đối thủ của anh ta. Khi thấy sắp bị anh ta tóm rồi, tôi lập tức hét to: “Vô lễ, vô lễ quá...”
Tôi dọa đến mức anh ta phải dừng lại không dám đuổi theo nữa. “Bé bự, em lợi hại thật đấy, về anh trai sẽ xử lý em!”
Tôi tỏ ra không sợ: “Còn lâu nhé, ai sẽ xử lý ai còn chưa biết! Trước đây ai hay bị em tẩn cho thê thảm ấy nhỉ?”
Chu Nhất Minh buồn cười không nói được gì. Chúng tôi đi dạo đến mười giờ thì quay về nhà. Sau khi giúp tôi cho xe vào nhà kho, anh ta đột nhiên kéo tôi vào lòng: “Xem anh xử lý em thế nào nhé!”
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng, đôi môi của tôi đã dính chặt vào môi anh ta. Một nụ hôn mạnh như vũ bão, mãnh liệt tới mức khiến tôi suýt ngạt thở. Rất lâu sau anh ta mới buông tôi ra, vừa hổn hà hổn hển vừa cười nói: “Sao hả, rốt cuộc ai xử lý ai? Đừng có nghĩ anh trai không đánh lại em nhé! Trước đây anh trai nhường em thôi.”
Tôi thừa nhận tôi sai, đừng nhìn anh ta thấp bé mà khinh thường nhé! Một khi đã phát huy hết sức mạnh thì ngay cả giãy giụa tôi cũng không làm nổi. Đàn ông rốt cuộc vẫn là đàn ông!
Nhưng tôi vẫn mạnh miệng: “Tại em nhất thời bị anh tấn công bất ngờ thôi. Không tính.”
“Không tính? Vậy có cần để em chuẩn bị một lát rồi làm lại không?”
Tôi biết lúc này mình không phải là đối thủ của anh ta, chỉ có thể tìm cảm giác thành công trong quá khứ. “Chu Nhất Minh, đừng quên hồi nhỏ toàn là em cõng anh đi ăn trộm nho nhé! Ngày ấy nhìn anh như cây đậu non, gầy đến mức không có chút sức lực.”
Anh ta tỏ ra không hiếu thắng như tôi: “Cái đó thì anh thừa nhận, ngày ấy em to gấp đôi anh. Anh còn nhớ có lần cùng em chơi trò chơi, suýt chút nữa bị em đè chết rồi.”
Thật thế không? Chuyện xảy ra khi nào, sao tôi lại không nhớ nhỉ? “Lần nào chơi trò chơi mà em suýt đè chết anh? Chơi trò gì vậy?”
Anh ta nhìn tôi, cười mãi không thôi: “Em không nhớ một chút nào à?”
Anh ta cười nhiều quá làm tôi bán tín bán nghi, trở nên bối rối. “Rốt cuộc là trò gì?”
“Không nhớ thì thôi.”
Anh ta nói lấp lửng, thật không giống với tính cách thường ngày. Tôi không chịu bỏ qua: “Có gì thì mau nói ra đi, chơi trò thần bí nữa chứ!”
“Vậy anh gợi ý một tí nhé! Khi đó hai đứa mình còn rất nhỏ, khoảng năm, sáu tuổi thôi. Một hôm em chạy sang nhà anh tìm anh để chơi, nói đêm qua nhìn thấy bố mẹ em chơi một trò chơi, trông có vẻ rất hay, muốn anh chơi cùng em. Sao hả, nhớ ra chưa?”
Theo gợi ý của anh ta, tôi lật giở lại ký ức của mình... Đột nhiên tôi nhớ ra! Câu chuyện của những năm tháng ấu thơ đó khiến tôi chợt đỏ mặt.
Ngày ấy, tôi và Chu Nhất Minh đều còn rất nhỏ, rốt cuộc là năm hay sáu tuổi tôi cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ khi ấy là mùa xuân, có một đêm tôi đang ngủ thì chợt tỉnh giấc, liền trèo xuống giường đi tiểu. Khi đi ngang qua phòng bố mẹ, tôi nhìn qua khe cửa thấy hai người quấn lấy nhau, lăn qua lăn lại trên giường. Họ vừa lăn vừa cười rất vui vẻ.
Trẻ con như tôi không biết họ đang làm gì, liền đẩy thẳng cửa bước vào hỏi: “Mẹ, mẹ và bố đang làm gì thế?”
Bố mẹ tôi không ngờ tôi chạy vào, vội vàng buông nhau ra, sau đó nói với tôi là bọn họ đang chơi trò chơi rồi dỗ tôi về phòng ngủ tiếp. Tôi cũng ngoan ngoãn quay trở về phòng.
Ngày hôm sau tôi chạy sang nhà Chu Nhất Minh tìm anh ta chơi cùng, chơi bi một lúc thấy chán, tôi chợt nhớ ra đêm qua bố mẹ tôi chơi trò chơi có vẻ rất vui, muốn thử xem sao. Nói với Chu Nhất Minh, anh ta cũng rất hứng thú, nghĩ trò chơi người lớn thích thì chắc chắn sẽ rất thú vị. Thế là chúng tôi cùng leo lên giường của bố mẹ Chu Nhất Minh, học theo bố mẹ tôi quấn lấy nhau rồi lăn qua lăn lại.
Lăn được vài vòng thì Chu Nhất Minh không làm nữa. “Em nặng quá, sắp đè chết anh rồi đây này. Trò này chẳng có gì hay ho, không chơi nữa!”
Tôi cũng không thấy trò này hay ở điểm nào. Tôi và Chu Nhất Minh chuyển sang chơi trò bật lò xo trên đệm.
Hôm đó chúng tôi nô đùa, nhảy đến mức chiếc đệm lò xo Simmons của bố mẹ Chu Nhất Minh không còn ra hình thù gì nữa, không cần phải nói, khi tan làm về mẹ anh ta thấy thế, đánh cho anh ta một trận.
Chuyện này về sau tôi không còn nhớ nữa, có trời mới biết tại sao Chu Nhất Minh vẫn nhớ rõ như thế. Tên tiểu tử thối ấy còn cười khoái chí. “Khi ấy anh suýt bị em đè chết, còn không nhớ nữa à? Cho nên khi vào tiểu học, sau khi em nói có cậu bạn bắt nạt em, anh nghĩ nếu đánh nhau, nhất định cậu bạn không địch nổi em đâu, vì thế anh mới bảo em đừng sợ, cứ đè chết nó là được.”
Thảo nào khi ấy anh ta ủng hộ kế hoạch tác chiến của tôi, hóa ra trong lòng đã có dự tính trước và anh ta cũng nhận thức được sức lực của bản thân mình. Sao ngày ấy tôi nhận thức được sức lực của bản thân mình. Sao ngày ấy tôi lại ngốc nghếch tin lời bố mẹ để rồi sang tìm anh ta “chơi trò chơi” chứ? Tuy làm chuyện ngốc nghếch ấy khi còn nhỏ nhưng giờ nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ.
Mặt đỏ ửng, tôi quay lại truy cứu trách nhiệm của Chu Nhất Minh: “Toàn nhớ những chuyện xấu, đầu anh không suy nghĩ lành mạnh được một chút à?”
Anh ta còn cười to hơn. “Cái gì? Đầu anh không suy nghĩ lành mạnh á? Yên đại tiểu thư, em nói xem, em không thể buộc tội anh như thế được. Anh không có tư duy lành mạnh cũng là do cái trò chơi không lành mạnh của em đấy chứ!”
Tôi phải biện bạch cho cái thanh danh trong sạch của mình: “Ngày ấy em có hiểu gì đâu.”
“Anh cũng không hiểu cho nên mới ngốc nghếch cùng em chơi trò chơi. Trò đó...” Anh ta nói đến đó thì không nói tiếp nữa, cứ tủm tỉm cười.
Nhắc lại chuyện cũ, tôi xấu hổ quá liền vội vàng bỏ đi. “Em đi đây, anh cứ đứng đấy mà cười ngốc nghếch một mình đi.”
Tôi ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, sau lưng vẫn còn vang vọng tiếng cười nói của Chu Nhất Minh: “Đèn cầu thang hỏng rồi, em chạy chậm thôi kẻo ngã đấy.”
Sau khi về nhà tắm rửa xong, tôi lên QQ kể cho Điền Tịnh nghe chuyện ngốc nghếch vì hồi bé thiếu hiểu biết ấy. Điền Tịnh gửi liên tiếp mấy biểu tượng cười ha ha. “Buồn cười chết mất, hóa ra còn nhỏ như thế mà cậu và Chu Nhất Minh đã chơi trò “vận động trên giường” rồi, hai người đáng yêu quá đi!”
Tôi cũng thấy buồn cười, hồi nhỏ sao lại ngốc đến thế? Ngốc đến đáng yêu!
Ngày hôm sau gặp lại Chu Nhất Minh, anh ta vẫn còn tủm tỉm cười vẻ ám muội. Tôi biết rõ anh ta cười cái gì, liền đá cho anh ta một cái. “Cảnh cáo anh nhé! Còn cười nữa là em không thèm chơi với anh đâu.”
“Thôi thôi, anh trai không cười nữa. Nói vào việc chính nhé, tối nay chúng ta ăn gì?”
Sau khi thử hẹn hò, tôi và Chu Nhất Minh tan làm thường hay đi ăn tối cùng nhau, ăn xong lại tiếp tục chương trình khác, chúng tôi phải nuôi dưỡng tình cảm trong thế giới của hai người.
Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Em muốn ăn ở nhà hàng nào có món khấu nhục[2].”
[2] Món ăn nổi tiếng của Trung Quốc, làm từ thịt lợn, hơi giống món thịt kho tàu nhưng làm cầu kỳ hơn và có vị ngon hơn.
Anh ta vỗ ngực. “Không vấn đề gì, đi theo anh, có thịt ngay.”
Tôi hớn hở theo anh ta đi ăn. Chúng tôi ăn hết sạch một bát khấu nhục, ăn xong tôi mới thấy hối hận. “Haizz, lại ăn nhiều thịt rồi, giờ em đang giảm béo mà!”
“Em còn giảm béo cái nỗi gì! Giảm tới giảm lui cũng có gầy được chút nào đâu. Thôi, cứ như thế cũng được. Anh trai thấy em “châu tròn ngọc sáng” như vậy cũng không khó coi đâu.”
Câu nói này nghe thật dễ chịu! Tôi không cần phải chiến đấu với cái thể trọng của mình nữa. Thực sự không phải tôi không muốn ăn uống điều độ, ăn kiêng khổ quá rồi. Còn nhớ có lần để giảm béo tức tốc, một ngày ba bữa tôi toàn ăn táo, về sau ăn nhiều đến mức nhìn thấy táo đã ợ chua.
Tốt rồi, bây giờ không cần làm thế để lấy lòng bạn trai nữa. Chu Nhất Minh từ nhỏ đã quen nhìn thân hình Bé bự của tôi, có khi tôi gầy đi anh ta lại thấy không quen ấy chứ.
Thế là bữa tối tôi và Chu Nhất Minh thường đi khắp chốn, ăn uống no nê, sau đó lại tìm chỗ để chơi, chen chúc trên phố hoặc xem phim hay đến câu lạc bộ...
Có lần anh ta đề nghị dạy tôi chơi điện tử, kéo tôi vào phòng trò chơi. Về mặt này tôi rất ngốc, học thế nào cũng không biết chơi, còn anh ta lại là một cao thủ, trò gì cũng giỏi. Khi chơi trò gắp thú bông, chân tay tôi vụng về đến mức không gắp được con nào. Anh ta vừa ra tay đã gắp được một con gấu bông rất đẹp.
Tôi thích quá, ôm lấy con gấu bông khen ngợi anh ta: “Anh giỏi thế!”
“Cái đó thì nhằm nhò gì, năm xưa sau khi thi đại học xong, anh và đám bạn cùng lớp đi chơi thư giãn. Anh gắp được con thú bông to nhất, đắt nhất, đẹp nhất khiến ặt ông chủ khi đó tái mét.”
“Thật không? Thế con thú bông đó đâu?” Hình như tôi không nhìn thấy con thú bông nào ở nhà Chu Nhất Minh.
“Khi ấy anh đem tặng rồi, anh là con trai, chơi mấy thứ ấy làm gì.”
Tôi đang định hỏi anh ta tặng ai thì anh ta đã hỏi tôi trước: “Em nhìn lại xem, thích con nào nữa không? Anh trai gắp cho em.”
Tôi chỉ con thú bông to nhất. “Vậy anh gắp con to nhất kia cho em đi.”
“Không vấn đề gì.”
Gắp con thú bông to tướng như thế hơi khó nhưng sau nhiều lần thất bại, cuối cùng Chu Nhất Minh cũng gắp được. Tôi ôm hai con thú bông, một lớn một nhỏ, tâm trạng đang vui liền thưởng cho anh ta một nụ hôn. Anh ta không chịu, nói ít nhất phải thưởng hai cái, thế là tôi lại thưởng thêm một cái nữa.
Khi tôi ôm hai con thú bông về nhà, bố tôi vẫn chưa ngủ, ngước ánh mắt đầy hoài nghi sau cặp kính lão, hỏi tôi: “Sao mấy ngày nay tan làm con không về nhà ngay? Đi đâu thế? Mấy con thú đó ở đâu ra?”
Tôi nói dối mà sắc mặt không thay đổi: “Con đi dạo phố với Điền Tịnh, đi qua cửa hàng thú bông, thấy hai con này đáng yêu nên mua về.”
Bố tôi “ừm” một tiếng rồi nói: “Thì ra là thế, bố cứ tưởng con lại có bạn trai mới rồi.”
Tôi vội vàng phủ nhận: “Không có chuyện đó đâu, bố đừng đoán lung tung!”
Sau đó, tôi chạy vào trong phòng, bí mật gọi cho Chu Nhất Minh, nói lại cho anh ta nghe những lời bố tôi vừa nói. Anh ta vừa cười vừa thì thầm nói mẹ anh ta cũng nói thời gian gần đây tan làm không thấy anh ta đâu, có phải là có bạn gái mới rồi không.
Anh ta đương nhiên phủ nhận, một lời cũng không hé lộ. Mẹ anh ta còn dùng giọng điệu của Triệu Bổn Sơn[3] nói: “Khả năng là có!”
[3] Diễn viên nổi tiếng của Trung Quốc.
Anh ta lại học theo cách đó trả lời: “Thật sự không có.”
Tôi nghe thấy thế thì buồn cười quá, cảm giác hai chúng tôi cứ như đảng viên bí mật, hoạt động ngay dưới mũi quân địch mà không bị phát hiện.
9.
Làm đảng viên bí mật cũng hay nhưng thực hiện công việc bí mật lại không dễ dàng gì. Hôm nay, tôi và Chu Nhất Minh đang ở nhà hàng thì gặp người quen. Chúng tôi đã thanh toán xong, chuẩn bị đi khỏi thì gặp La Lợi và ông chồng thạc sĩ cũng đến ăn.
La Lợi và chồng có vẻ ngoài rất cân xứng, vợ xinh đẹp, thon thả, chồng cao to, tuấn tú, đứng cạnh nhau có thể nói là một đôi kim đồng ngọc nữ. Mấy bức ảnh cưới của bọn họ đã được hiệu ảnh treo lên quảng cáo, một bức chụp rất tình cảm được một tờ tạp chí nào đó đăng nữa. Hai người đó là một đôi đáng để người khác phải ghen tỵ.
Nói thực, tôi rất ghen tỵ với họ. Bởi vì tôi nghĩ bọn họ quá may mắn, con đường tình yêu và hôn nhân quá thuận buồm xuôi gió, không như tôi gập ghềnh, khúc khuỷu! Dựa vào cái gì mà bọn họ lại may mắn đến thế? Thôi đi, tôi thừa nhận mình đang hẹp hòi đố kỵ với cặp đôi vừa may mắn vừa hạnh phúc này.
Thấy tôi đi cùng một người con trai, vẻ vô cùng thân mật, La Lợi có vẻ hơi ngạc nhiên, ngó Chu Nhất Minh mấy lần liền. Cô ấy cũng không nói gì nhiều, chỉ nói xã giao với tôi hai câu. Nhưng