Ai Là Định Mệnh Của Ai

Chương 1 - Phần 05


trước sau

5.
Hẹn với Đới Thời Phi bảy giờ ba mươi gặp nhau ở rạp chiếu phim, đúng bảy giờ tôi đã chuẩn bị xong xuôi và bắt đầu xuất phát.
Rạp chiếu phim cách nhà tôi không xa lắm, trước đây tôi cũng thường vinh dự được mời, không phải mất tiền mua vé. Bởi vì Chu Nhất Minh có một người bạn cùng lớp làm ở rạp nên hay được tặng vé. Gặp phải bộ phim nào ăn khách khó mua vé, anh bạn đó lại trực tiếp ra đưa Chu Nhất Minh vào, thậm chí chẳng cần vé. Nhờ có “cây cao bóng cả” như thế nên hai năm nay, tôi hay được đi xem phim miễn phí với Chu Nhất Minh. Điền Tịnh cũng thường xuyên được xem ké.
Tôi đến cổng rạp là bảy giờ hai mươi lăm phút, vẫn còn sớm, vậy mà Đới Thời Phi đã đứng đợi, anh ta còn đến sớm hơn tôi.
Tôi thích những người đúng giờ, anh ta còn đến sớm hơn cả người đúng giờ, tôi càng thích. Tôi vui vẻ chạy đến, nói: “Xin lỗi đã để anh phải đợi.”
“Không có gì, em có đến muộn đâu, là do anh đến sớm quá thôi. Anh đã mua được vé rồi, định mua một ít đồ ăn nhẹ nhưng lại không biết em thích ăn gì, bây giờ cùng đi mua nhé!”
Anh ta thật chu đáo! Tôi khấp khởi cùng anh ta đi mua đồ ăn. Trước đây, mỗi lần đi xem phim tôi thường thích gặm món cổ vịt, món này rất cay nhưng ăn thế mới thú vị. Đến lúc cay gần chết mà được uống mấy ngụm nước ô mai vào bụng thì thật là sảng khoái! Nước ô mai mát lạnh ở quán bán đồ ăn vặt trước cửa rạp cứ phải gọi là ngon tuyệt, uống mãi không chán. Mua một cốc to mang vào trong rạp, nhiều khi uống còn thiếu, uống hết tôi lại bắt Chu Nhất Minh ra mua tiếp. Anh ta thường mắng: “Mẹ kiếp! Anh trai có lòng tốt đưa cô đi xem phim miễn phí, lại còn phải hầu hạ, phục dịch đại tiểu thư nhà cô nữa!”
Tuy nhiên, hôm nay đi xem phim cùng anh chàng tiến sĩ tốt nghiệp ở nước ngoài về, tôi không thể mua mấy thứ đó mang vào rạp ăn được, không thể phồng má trợn mắt gặm cổ vịt với hai bàn tay đầy dầu mỡ, như vậy thật khó coi, thật mất hình ảnh! Còn nước ô mai mang hương vị quê hương cũng không thể sánh bằng nước Coca-Cola đậm chất Tây mà Đới Thời Phi đã chọn cho tôi. Sau khi vào cửa hàng, anh ta cầm một bịch bắp răng bơ và một lon Coca lên trưng cầu ý kiến: “Hai thứ này có được không?”
Anh ta đã chọn, tất nhiên tôi cũng không phản đối: “Được ạ, em cũng rất thích ăn bắp rang bơ và uống Coca khi xem phim.” Cổ vịt của tôi, nước ô mai của tôi ơi, không phải tôi không yêu các bạn, mà vì Đới Thời Phi, tôi không thể không thay đổi sở thích của mình, “yêu nhau yêu cả đường đi” mà! Từ bây giờ, bắp rang bơ và Coca-Cola là sở thích mới của tôi.

Kể từ sau buổi xem phim đó, tôi và Đới Thời Phi được coi là chính thức hẹn hò. Bình thường anh ta lên thành phố làm việc, chỉ cuối tuần mới về nhà, chúng tôi thường hẹn hò vào dịp cuối tuần.
Các buổi hẹn hò đều là cùng nhau ăn cơm, uống trà, xem phim, đi dạo công viên... Hai người gặp mặt quen biết nhau, trong giai đoạn đầu hẹn hò đều thường như vậy, sau đó tình cảm mới tiến triển dần. Thời gian còn lại thì liên lạc với nhau qua điện thoại và internet.
Sau khi hẹn hò với Đới Thời Phi, tôi không còn thở ngắn than dài nữa, tâm trạng cũng tốt hơn, hệt như một con chim én nhảy nhót trên cành dương liễu trong gió xuân. Nhìn hoa hoa đẹp, ngắm trăng trăng tròn, nhìn dì Thạch trước đây không ưa cho lắm giờ cũng thấy rất vừa mắt.
“Uống nước không quên người đào giếng”, dẫu sao dì Thạch cũng là người giới thiệu, nếu không, sao tôi có thể quen được người bạn trai vừa lòng toại ý như thế! Cho nên bây giờ dù dì ấy không yêu quý tôi, tôi cũng không quan tâm, vẫn mỉm cười gọi một tiếng “dì Thạch”.
Dì Thạch đương nhiên biết tôi đang “yêu ai yêu cả đường đi” nên ngầm hiểu chuyện mai mối này là đúng, thái độ lạnh nhạt của tôi đối với dì ấy đã được cải thiện ít nhiều. Vì thế dì ấy thường hay trêu tôi.
“Phiên Phi, tên của con và Đới Thời Phi đều có chữ “Phi” khiến dì không thể không liên tưởng đến câu “sát cánh cùng bay”. Nếu như hai đứa thực sự trở thành một đôi thì chẳng phải là đôi kim đồng ngọc nữ sát cánh bên nhau sao?”
Tôi rất thích nghe câu này, không cần phải nói tôi vui đến thế nào. Nếu có thể cùng Đới Thời Phi sát cánh bên nhau, đối với tôi đó thực sự là một việc vừa lòng thoả ý nhất từ trước tới nay!
Ôi, hoàng tử bạch mã của tôi! Lá số tử vi của tôi cuối cùng cũng vớt vát được chút ít. Điền Tịnh cũng mừng thay, nói: “Thế là tốt rồi, bạn trai của bọn mình đều ở trên thành phố. Hôm nào mình lên thành phố thăm Đỗ Uy, cậu cũng có thể đi cùng để thăm Đới Thời Phi của cậu. Bây giờ cậu có bạn trai là tiến sĩ rồi thì không được nói Đỗ Uy học tiến sĩ là không tốt nữa nhé!”

Bạn trai của Điền Tịnh là bạn học thời đại học của cô ấy. Học xong bốn năm đại học, anh ta học tiếp thạc sĩ, giờ bảo vệ thạc sĩ xong lại dự định học luôn tiến sĩ. Anh ta học mà không thấy ngán à? Tôi chỉ nghe thôi đã ngấy đến tận cổ rồi. Thật đúng là cùng một thứ, nhưng đối với người này thì tốt còn đối với người kia lại chẳng ra gì.
Đỗ Uy học thạc sĩ trên thành phố, Điền Tịnh ở tỉnh nhà đi làm, hai người ly biệt nhiều hơn tương phùng, hễ được nghỉ ngày nào là Điền Tịnh lại chạy lên thành phố thăm người yêu.
Nói đi cũng phải nói lại, tôi không thể dễ dàng đi cùng Điền Tịnh lên thăm Đới Thời Phi như vậy được, quan hệ giữa chúng tôi chưa thân thiết đến mức ấy.
Con người của Đới Thời Phi có những lúc thật không dám tin anh ấy từ Mỹ trở về, bởi anh ấy không hề bị ảnh hưởng bởi lối sống cởi mở của người Mỹ, đối xử với tôi rất nho nhã, lịch sự, có chừng có mực khiến tôi không thể không phối hợp làm một cô gái yểu điệu, thục nữ.
Con gái sao có thể chủ động chạy lên thành phố tìm bạn trai chứ? Vừa bẽ mặt vừa hạ thấp giá trị bản thân. Vì vậy, tôi chỉ có thể tỏ

ra đoan trang, đoan trang và đoan trang mà thôi. Không nên nhất thời để lộ đuôi cáo khiến ý trung nhân của mình chạy mất.
Hôm đó, Điền Tịnh gọi cho tôi kể chuyện vừa nãy Chu Nhất Minh đến ngân hàng của cô ấy rút tiền, mắt cứ dán vào cô nhân viên xinh đẹp ngồi ở quầy số 3 rồi bắt Điền Tịnh phải giới thiệu anh ta với cô ấy.
Sau khi có Đới Thời Phi, thời gian cuối tuần của tôi đều cho anh ấy toàn quyền sở hữu. Khoảng thời gian này Đỗ Uy học cũng không nặng nên thường xuyên về nhà tình cảm âu yếm với Điền Tịnh. Chúng tôi đều vui mừng vì có người yêu bên cạnh, có lẽ Chu Nhất Minh thấy thế thì ghen tỵ nên cũng gấp rút tìm ình một tuyệt sắc giai nhân. Hai hôm trước tôi còn thấy anh ta thay đổi status trên QQ: “Hoan nghênh anh chàng quyến rũ, anh chàng không phải là huyền thoại!”
“Cậu cứ mặc xác anh ta! Anh ta mà nhìn thấy gái đẹp thì mắt sáng lên, cũng chẳng buồn nghĩ xem người ta nhìn mình như thế nào. Lần trước đến trường mầm non bọn mình cũng thế, anh ta thấy thích một cô giáo và muốn mình giới thiệu, mình lập tức giội cho anh ta một gáo nước lạnh: “Đừng có nhìn nữa, không có phần của anh đâu, người ta Mười một này là kết hôn rồi.””

Điền Tịnh cười nói: “Trùng hợp thật đấy, anh ta thích cô nhân viên ở quầy số 3, cô ấy Mười một này cũng kết hôn.”
Sau khi Điền Tịnh cúp máy, Chu Nhất Minh cũng gọi đến, mở miệng ra là phàn nàn: “A Phi à, tâm hồn yếu đuối của anh trai lại bị tổn thương rồi, tại sao anh thích cô nào là cô nấy đều có chủ hết thế?”
Tôi rất không đồng tình liền cười nói: “Ai bắt anh toàn chọn những cô gái đẹp. Những đoá hoa danh tiếng thì thường đã có chủ, anh chọn những loại cỏ tầm thường ấy, ví dụ như cỏ đuôi chó chẳng hạn, chắc chắn chẳng có ai hái đâu, anh có thể thoải mái hái bao nhiêu thì hái.”
“Ý em là anh chỉ có thể tìm một cô em khủng long xấu xí thì mới có triển vọng hả? Nhưng anh trai chỉ biết mỗi cô em khủng long là em thôi, mà em cũng để người ta bao thầu hết rồi, anh trai phải đi đâu tìm đây?”
Tôi đang định nói móc anh ta thêm lúc nữa, không ngờ anh ta quay lại “chụp mũ” tôi làm tôi tức điên. Tôi nổi máu điên nói: “Này, ai là khủng long? Anh là khủng long thì có. Không đúng, anh là con cóc ghẻ, là đồ hủi lậu...”
Tôi còn chưa gầm gào xong, anh ta đã cười ha ha rồi cúp máy làm tôi cứng họng. Tôi điên tiết nhưng cố kìm nén, tự an ủi. Mình là người đại lượng, không thèm chấp nhặt với cái tên đáng ghét đó.
Tôi luôn luôn là người đại lượng, chứ còn Chu Nhất Minh xúc phạm tôi không chỉ một, hai lần, tôi mà có tính cố chấp thì đã sớm dứt áo ra đi từ lâu rồi.
Ví dụ như trận khẩu chiến hồi cấp ba, lúc đầu giận đến mức nghĩ cả đời này sẽ không thèm quan tâm đến tên đáng ghét đó nữa. Nhưng không lâu sau, anh ta cùng một đám nam sinh chơi quá hoá cuồng ở sân vận động, không cẩn thận bị ngã gãy chân, phải bó bột nằm trên giường hàng tháng trời, đều là tôi bổ túc cho anh ta cả.
Ai bảo nhà tôi gần nhà anh ta? Là hàng xóm láng giềng thân thiết, mẹ anh ta sang nhờ cậy, chẳng lẽ tôi lại không giúp? Thôi thì “quân tử không chấp tiểu nhân”!

Chu Nhất Minh nằm trên giường bệnh nhìn thấy tôi cũng hơi ngạc nhiên. “Em đến thật à?”
Đến thì cũng đến rồi, tỏ thái độ thì cũng tỏ thái độ đủ rồi, tôi làm ra vẻ người lớn, lấy khẩu khí của mẹ vẫn thường dạy tôi ra nói với anh ta: “Chu Nhất Minh, anh phải học hành cho tốt vào, có biết không hả?”
Tôi đang chân thành và nghiêm túc chỉ bảo thì anh ta lại ôm bụng cười phá lên. Cười thật không đúng lúc, tôi đến để làm giáo viên giảng dạy chứ có phải làm diễn viên hài đâu, anh ta cười thế là có ý gì chứ? Tôi ra dáng một giáo viên trách mắng anh ta: “Anh cười cái gì mà cười! Nghiêm túc một chút đi!”
Kết quả không như mong đợi, anh ta nghe thấy thế cười càng dữ hơn, cười cứ như chưa bao giờ được cười ấy. Bạn thử nói xem, thái độ của anh ta như thế thì học hành cái gì chứ?
Cái tên này đích thực chẳng phải nhân tài trong lĩnh vực học hành, cần gì phải lãng phí thời gian bổ túc cho anh ta. Nhưng bố mẹ anh ta không nghĩ vậy, lúc nào cũng cho rằng con trai mình chỉ cần nghĩ thông suốt, học tập sẽ như ngồi máy bay trực thăng phóng vọt đi. Giờ mới đang học lớp mười, vẫn còn thời gian để nghĩ thông nên không muốn anh ta một tháng nằm nhà dưỡng thương mà bỏ bê bài vở, chính vì thế mới nhờ tôi sang giúp.
Nhưng Chu Nhất Minh đâu có muốn học hành gì! Tôi giảng bài cho anh ta nhưng anh ta chỉ huyên thuyên tán dóc, còn hỏi có phải tôi đang phải lòng cậu lớp trưởng lớp tôi không. Tôi vô cùng ngạc nhiên, bí mật này lớp tôi không ai biết, sao anh ta lại nhìn ra nhỉ?
“Bởi vì mỗi lần nhìn thấy cậu ta, em lại giống như người chết đói lâu ngày vớ được miếng thịt kho tàu, hai mắt sáng lên.”
So sánh kiểu gì thế không biết! Hình dung cứ như tôi hận không thể một miếng nuốt trôi cậu lớp trưởng ấy, tôi có phải là Bạch Cốt Tinh muốn ăn thịt Đường Tăng sang Tây Thiên thỉnh kinh đâu. Tức quá, tôi liền ném quyển sách giáo khoa trên tay về phía anh ta. “Là anh thì có! Mỗi lần nhìn thấy cô lớp trưởng xinh đẹp lớp mình, anh mới giống đứa chết đói lâu ngày vớ được miếng thịt kho tàu.”
Về sau nghĩ lại, kiểu ví von này cũng thật chuẩn xác. Khi đó, tôi đối với cậu lớp trưởng lớp tôi, Chu Nhất Minh đối với cô lớp trưởng lớp anh ta chẳng khác gì đứa chết đói gặp miếng thịt kho tàu, vô cùng muốn ăn nhưng lại không được ăn, đành nuốt nước bọt mà thôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện