7.
Tôi nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi lại nhanh như thế, Đới Thời Phi muốn đưa tôi về nhà anh ấy ăn cơm. Cuối tuần trước, sau khi đi leo núi về, tôi còn nghĩ chuyện của chúng tôi chưa đâu vào đâu đã vội kết thúc rồi. Không ngờ đã không kết thúc còn có bước tiến nhảy vọt thế này. Tôi có thể coi là nàng dâu xấu xí chuẩn bị đi gặp bố mẹ chồng không?
Cảm ơn Đức Mẹ Đồng Trinh Maria, đội ơn Đức Chúa Jesus, cảm ơn Quan Thế Âm Bồ Tát, cảm ơn Đức Phật từ bi... Tôi cảm động đến mức dường như đem tất cả các vị thánh thần Đông, Tây ra lần lượt cảm ơn hết.
Ngồi trong phòng khách nhà họ Đới, khi đón nhận hai cặp mắt đang quan sát mình, lúc đầu tôi hơi căng thẳng, nhưng may bố mẹ anh ấy đều dễ gần, dần dần tôi mới thoải mái hơn.
Nhìn vẻ mặt bà Đới đúng là đang bị ốm, tôi đương nhiên phải tỏ ra quan tâm: “Bác ơi, cháu nghe Đới Thời Phi nói bác không được khoẻ, không sao chứ ạ?”
“Không sao, không vấn đề gì nữa rồi, là Thời Phi lo lắng quá thôi.”
Bà Đới không hề nhắc đến bệnh tình của mình, tất cả sự chú ý đều dồn vào tôi. Khuôn mặt hiền hậu khẽ mỉm cười, bà kéo tôi lại hỏi han, tôi cố gắng tỏ ra tốt nhất có thể để lấy lòng bác gái. Từ đầu chí cuối, trên khuôn mặt bà luôn nở nụ cười, càng cười trông càng hiền hậu. Tôi có thể cảm nhận được bà rất hài lòng về tôi.
Cảm giác này được khẳng định khi tôi nghe lỏm được cuộc đối thoại của bố mẹ Đới Thời Phi. Sau khi ăn cơm, tôi tình nguyện đi rửa bát, nghe thấy hai cụ thì thà thì thầm trong phòng khách.
“Cô bé Tiểu Yên này cũng được đấy, khuôn mặt bầu bĩnh, tươi tỉnh, nếu mẹ cô bé còn sống chắc trông cũng phúc hậu lắm.”
“Cần gì phải nói đến mẹ con bé, nhìn con bé là biết ngay có tướng nhiều con rồi. Nếu Đới Thời Phi và con bé kết hôn, tôi nhất định sẽ mau chóng có cháu nội bụ bẫm. Tôi mong có cháu bế lắm rồi đây này.”
Thật ngưỡng mộ trí tưởng tượng của hai cụ quá! Tôi chẳng qua cũng chỉ là lần đầu tiên đến chơi nhà, thế mà hai cụ đã nghĩ đến chuyện bế cháu rồi. Còn dáng vẻ “châu tròn ngọc sáng” của tôi, trong mắt họ lại thành ra phúc hậu, tướng nhiều con, cho tôi thêm mấy điểm, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Khi Đới Thời Phi đưa tôi về đã nói không giấu giếm: “Bố mẹ anh rất thích em.”
Tôi cố không tỏ ra quá đắc ý: “Bố mẹ anh nhìn rất đôn hậu, em cũng rất thích họ.”
“Vậy sau này có thời gian, em hãy thường xuyên đến nhà chơi với họ nhé! Em biết đấy, anh phải lên thành phố làm việc, cuối tuần mới về nhà, họ rất cô đơn. Nếu em có thể thường xuyên đến nói chuyện, chắc chắn bố mẹ anh sẽ rất vui.”
“Anh yên tâm, nếu có thời gian, em sẽ thường xuyên đến thăm hai bác.”
Tôi đồng ý ngay, không thể đổ trách nhiệm cho người khác được. Bố mẹ của bạn trai, tôi không giúp thì ai giúp?
Biết tôi đã sớm đến nhà họ Đới ra mắt bố mẹ chồng, Điền Tịnh vô cùng ngạc nhiên: “Quan hệ của hai người tiến nhanh gớm nhỉ? Mới quen nhau được hơn một tháng, sao đã có kiểu nàng dâu đến thăm bố mẹ chồng rồi?”
Tôi tỏ vẻ đắc ý: “Điều đó cho thấy nhà anh ấy rất hài lòng về mình.”
“Cứ tình hình này chẳng mấy chốc hai người có thể đi đăng ký kết hôn được rồi.”
Thấy mẹ Đới Thời Phi háo hức có cháu bế như thế, chẳng lẽ việc này còn không thật sao? Nếu họ thực sự muốn tổ chức hôn lễ thì tôi cũng đồng ý. Tôi tình nguyện cùng Đới Thời Phi nắm tay nhau bước vào lễ đường.
Nhưng bố tôi lại ngăn cản. Ông biết tôi đã đến thăm nhà họ Đới, còn đồng ý với Đới Thời Phi thường xuyên đến thăm bố mẹ anh ta, vậy mà vẫn chau mày nói: “Có phải hai đứa tiến triển nhanh quá không?”
Tôi không muốn nghe những lời này, cũng có quyền không nghe, chỉ coi như gió thoảng bên tai. Dì Thạch vẫn ra mặt giảng hoà: “Thôi mà ông Yên, chuyện của bọn trẻ cứ để kệ chúng lo liệu.”
Những ngày kế tiếp, tôi bắt đầu tích cực chạy đến nhà họ Đới, thường xuyên đến thăm hai cụ, cùng họ chuyện trò, giúp đỡ việc nhà.
Bố mẹ Đới Thời Phi và tôi cũng coi như cùng ngành, họ là giáo viên trung học, nhưng vì bác gái từ lâu sức khoẻ đã không tốt nên xin nghỉ hưu sớm để dưỡng bệnh. Nửa năm trước bà đi kiểm tra sức khoẻ và phát hiện thấy mình bị ung thư vú, sau khi phẫu thuật vẫn cần hoá trị liệu thường xuyên. Đới Thời Phi về nước cũng là vì lý do này. Sau khi về nước, anh ấy đã từ chối lời mời làm việc của một vài công ty ở những thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, chọn làm ột công ty ở tỉnh nhà, cũng là để thuận tiện về thăm bố mẹ.
“Đới Thời Phi là một đứa trẻ rất hiếu thảo.”
Bà Đới thường nói với tôi về con trai mình như vậy, tôi cũng thấy thế. Anh ấy thường xuyên gọi điện về nhà, kể cả những lúc có việc hay không, ân cần thăm hỏi sức khoẻ của mẹ, có khi một ngày phải gọi bốn đến năm lần. Sau khi tôi cùng anh ấy về thăm gia đình, cuối tuần chúng tôi rất ít khi ra ngoài hẹn hò, phần lớn thời gian đều cùng anh ấy ở nhà chuyện trò với mẹ, đến mức bà phải xua chúng tôi đi dạo, đi xem phim hay đi đâu đó. Hiếu thảo là một việc tốt nhưng... Dừng ngay, không được nghĩ nữa!
Hôm đó ở cổng rạp chiếu phim, Đới Thời Phi gặp người quen, đó là một đôi tình nhân trẻ cũng đang chờ mua vé. Người đàn ông đó ngẩng lên, nhìn thấy Đới Thời Phi thì hết sức vui mừng và kinh ngạc. “Đới Thời Phi, cậu cũng đến xem phim à? Phải mấy năm rồi bọn mình không gặp nhau, thật không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Đới Thời Phi hơi ngơ ngác. “Ồ, là Dư Ba phải không? Thật trùng hợp quá!”
“Ừ, trùng hợp thật! Sau khi tốt nghiệp trung học chẳng mấy khi được gặp cậu, nghe nói mấy năm trước cậu và bạn gái cùng đi Mỹ du học. Sao rồi? Thẻ xanh[5] đến tay rồi chứ?”
[5] Thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài.
Tôi đứng một bên, tai đột nhiên như ù đi. Bạn gái? Đới Thời Phi cùng bạn gái đi Mỹ du học?
Đới Thời Phi ho nhẹ một tiếng vẻ mất tự nhiên rồi nói lảng sang chuyện khác: “Mình về nước làm việc rồi. Nước Mỹ tốt thật đấy nhưng cuối cùng bọn mình cũng chỉ là công dân hạng hai, chi bằng về nước làm công dân hạng nhất vẫn hơn.”
Bộ phim sắp đến giờ công chiếu, anh chàng người quen đó không làm phiền Đới Thời Phi nữa, nhiệt tình để lại số điện thoại và nói có thời gian sẽ liên lạc, sau đó cùng bạn gái bước vào rạp.
Đới Thời Phi mua được vé xong, tôi cũng cùng anh ấy bước vào rạp. Tôi xem rất lơ đãng, trong đầu luẩn quẩn mãi câu nói nghe thấy khi nãy. Năm đó, Đới Thời Phi cùng bạn gái sang Mỹ du học, giờ lại một mình trở về. Bạn gái anh ấy thì sao? Chắc hẳn đã chia tay rồi. Vậy cô gái đó là người như thế nào? Cô ấy nỡ đá một người bạn trai tốt như vậy sao? May mà cô ấy nỡ, chứ không đã chẳng đến lượt mình.
Cuộc sống kỳ diệu như vậy đấy. Trong khi bạn khổ sở theo đuổi thì người khác lại thờ ơ, xem thường. Còn khi bạn vứt đi như vứt một mớ giẻ rách thì người khác mong cũng không được!
Sau khi xem xong phim quay về nhà, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của Chu Nhất Minh: “Bé bự, anh trai vừa ở rạp chiếu phim, nhìn thấy em và anh chàng cao to, đẹp trai, phong độ của em đấy.”
Hey, vừa nãy Chu Nhất Minh cũng ở rạp mà sao tôi không nhìn thấy nhỉ? Cái tên “Vi sinh vật” này vốn đã là mục tiêu khó phát hiện rồi.
“Anh nhìn rồi, thấy thế nào? Không phải em thổi phồng lên chứ? Anh bạn trai tiến sĩ của em thật sự rất tuyệt vời.”
“Anh trai thừa nhận đúng là không tồi, nhìn còn có phần giống hoàng tử bạch mã ấy chứ. Nhưng anh trai không hiểu bát thịt kho tàu ngon như thế, sao người ta lại để cho em có cơ hội giơ đũa gắp nhỉ?”
“Em có cơ hội đấy thì sao? Ghen tỵ à? Nóng mắt à?”
“Anh trai không ghen tỵ. Nói cho em biết, tối nay anh cũng có mỹ nhân ở bên cạnh. Còn là một cặp nữa nhé, trái ôm phải ấp thoải mái.”
Hừ, tôi còn lạ gì anh ta nữa!” Một cặp mỹ nhân của anh chắc là hai đương kim tiểu thư song sinh con của cô chị họ anh chứ gì?”
Con gái bác cả của Chu Nhất Minh có hai đương kim tiểu thư song sinh, năm nay sáu tuổi, rất xinh đẹp, đáng yêu, da trắng nõn nà, ai nhìn cũng mến. Không cần phải nói anh ta yêu hai cô cháu gái đến mức nào, suốt ngày bế chúng đi chơi khắp chốn. Hai đứa trẻ luôn miệng nói yêu nhất cậu họ Nhất Minh. Tôi cũng vì thế mà hay cười nhạo anh ta: “Thực ra anh còn hợp làm giáo viên mầm non hơn em, rất