Trương Nhất Manh nghe vậy, chẳng hiểu gì: “Cái gì cơ?!”
Tả Hưởng sẽ gọi cô là chị dâu hay em dâu?!
Cái gì chớ? Tả Hưởng cũng là người nhà họ Trương? ! Nhưng mà Tả Hưởng họ Tả cơ mà? Với lại, chẳng phải nhà họ Trương chỉ có ba anh em thôi
sao!
Tả Hưởng nheo mắt nhìn Trương Nhất Manh, một lúc sau mới thần bí nói: “Cô không biết à?”
Trương Nhất Manh càng thêm kinh ngạc: “Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?”
“Ô? Thật sự không biết à? Xem ra cô không được lòng bọn họ lắm, ngay
cả chuyện này cũng không nói với cô…” Tả Hưởng sờ sờ càm, “Nhưng tại
sao lại giấu cô ở biệt thự dưới chân núi, còn ăn chung ngủ chung với bọn họ, đặt nhiều bảo vệ… Tại sao vậy nhỉ?…”
Hừm, anh mới là người không biết gì hết đấy!
Sắc mặt Trương Nhất Manh cực kì khó coi: “Tôi là y tá của bọn họ, anh không biết sao? Tôi phải ở chung với bọn họ để lỡ có xảy ra chuyện
không may – – giống như hồi Trương Ninh Trí bị anh cho một gậy vào đầu
đấy, tôi chỉ dùng một chút thời gian là có thể cứu anh ta từ tay thần
chết rồi.”
“Ồ? Xem ra cô có nhiều chức năng nhỉ?” Khả năng dùng từ của Tả Hưởng đúng là bi kịch trong bi kịch.
Trương Nhất Manh miễn cưỡng “Ừ” một tiếng: “Bởi vậy mới nói, anh muốn bắt tôi để lừa Trương Ninh Giản và Trương Ninh Trí ra ngoài, đúng là
tìm nhầm rồi.”
Dừng lại một chút, cô hỏi: “Sao anh không trực tiếp bắt Trương Ninh
Giản hay Trương Ninh Trí luôn đi?! Anh mang theo đâu có ít người!”
Tả Hưởng nói: “Cô tưởng bên cạnh bọn họ không có ai bảo vệ à? Hơn nữa hai người bọn họ đều cảnh giác cao độ, đâu có dễ bị lừa như cô!”
Trương Nhất Manh: “…”
Cô thật sự muốn bóp chết tên này.
Dĩ nhiên, cũng muốn tự bóp chết mình…
Sau đó bọn họ tiếp tục đi, khi vào thành phố thì Trương Nhất Manh lại bị bịt mắt lần nữa, cô không phản kháng, dù gì thì phản kháng cũng
chẳng có ý nghĩa, bên cạnh có tận ba người đàn ông, dù thoạt nhìn Tả
Hưởng rất là “thân thiện”, nhưng cũng chỉ là mặt ngoài thôi, dĩ nhiên cô không có ngu đến nỗi khiêu chiến với bọn họ.
Đi được một đoạn, Trương Nhất Manh nói: “Tôi thấy nhức đầu quá.”
Tả Hưởng cười nói: “Cô mà còn ói nữa thì tôi nhét thuốc ngủ vào miệng cô.”
Trương Nhất Manh nói: “…”
Đi thêm một đoạn nữa, Trương Nhất Manh lên tiếp: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Tả Hưởng nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ thoả mãn nguyện vọng của cô.”
Trương Nhất Manh không còn cách nào, đành ngoan ngoãn yên lặng.
Đến khi Trương Nhất Manh được thoát khỏi tấm vải bịt mắt quái quỷ kia thì một căn nhà tầm thường đã xuất hiện trước mắt cô, bên trên còn viết dòng chữ “Bỏ hoang”, Tả Hưởng kêu người ngồi bên cạnh Trương Nhất Manh
cột chặt tay cô lại, đưa cô đi vào trong. Sau đó Đại Bính lái xe bỏ đi,
hai chiếc xe kia cũng vậy, chỉ còn lại mình cô và Tả Hưởng ngồi ở đó.
Đây đúng là một cơ hội tốt, tuy không biết nên núp ở đâu nhưng nếu có thể bỏ trốn, tốt nhất là nên bỏ trốn ở một nơi hoang vu, ít người như
thế này.
Nhưng mà hai tay cô bị cột lại chắc vô cùng, Trương Nhất Manh quẩy
quẩy người, làm thế nào cũng không dứt ra được, lại bị Tả Hưởng phát
hiện, Tả Hưởng cười phá lên, nói: “Đừng có làm những chuyện vô dụng đó
nữa, đi theo tôi.”
Tả Hưởng đưa Trương Nhất Manh rẽ ngang rẽ dọc, rốt cuộc cũng đến
trước một căn nhà khác, có hai tầng, bên trong còn có phụ nữ, trên người toàn là vàng ròng chói loá, bề ngoài cũng không xấu, thấy Tả Hưởng đưa
Trương Nhất Manh vào, không chút kinh ngạc cười cười nhìn hắn, còn hôn
lên má hắn một cái, Tả Hưởng mỉm cười hưởng thụ nụ hôn của người đẹp,
sau đó ném Trương Nhất Manh cho người phụ nữ đó. “Mau mang cô ta đi vệ
sinh đi.”
“Dạ.” Người phụ nữkia cười cười nhìn Tả Hưởng, sau đó nhìn sang
Trương Nhất Manh, nhưng sắc mặt thì thay đổi hoàn toàn, ác độc lạnh lùng chẳng mang theo chút tình cảm nào, cô ta đưa Trương Nhất Manh vào nhà vệ sinh, khoanh tay đứng một bên: “Tự cô đi đi.”
Trương Nhất Manh: “…”
“Tay tôi bị trói rồi.” Trương Nhất Manh nói. “Cởi trói giúp tôi.”
Người đàn bà kia miễn cưỡng nói: “Cởi trói cho cô? Chuyện này tôi không quyết định được! Kêu Tả Hưởng đến mở dây cho cô đi.”
Trương Nhất Manh bĩu môi, hô to: “Tả Hưởng! Anh mau vào đây! Cởi trói cho tôi.”
Người đàn bà kia: “…”
Tả Hưởng đi đến, liếc nhìn người đàn bà kia và Trương Nhất Manh, sau đó nói: “Thôi, cô ra đi.”
Trương Nhất Manh: “?! Tôi còn chưa đi mà?!”
Tả Hưởng cười như không cười: “Tôi không nói với cô!”
Người đàn bà kia đáp một tiếng, lườm Trương Nhất Manh rồi đi ra
ngoài, Trương Nhất Manh cố gắng tìm cách thoát khỏi nơi này, nhưng khi
nhìn kĩ xung quanh thì cô hoàn toàn sụp đổ – – ở đây gió thổi còn không
được, nói chi đến chuyện bỏ trốn.
Trương Nhất Manh mè nheo đi vệ sinh xong, vừa ra ngoài đã bị người
đàn bà kia hung hăng bắt lấy tay, Trương Nhất Manh sợ hết hồn, người đàn bà kia lấy còng khoá tay cô lại, sau đó quẳng cô lên sofa
“Alô? Khà khà! Còn đợi tao điện thoại sao?” Tả Hưởng càng cười càng
gian, “Mày cứ yên tâm, người đang ở chỗ của tao, còn đang được hầu hạ
tận tình kia kìa, con dâu tương lai của nhà họ Trương, sao tao dám làm
nó phật ý chứ?!”
Hắn đang gọi điện cho nhà họ Trương!
Trương Nhất Manh quay đầu lại nhìn Tả Hưởng, suy nghĩ xem ai đang
nghe điện thoại, Trương Ninh Giản thì chắc chắn không rồi, chỉ còn lại
Trương Ninh Trí và Trương Ninh Hi thôi, mà khả năng Trương Ninh Trí khá
là lớn.
Trương Nhất Manh lo lắng nhìn Tả Hưởng, hắn nhàn nhã nói: “Còn hỏi
tao muốn làm gì? Tao muốn gì chẳng phải mày rõ nhất sao? … Mày đang giả
ngu đấy à?” Ai Là Mẹ Anh
Tuy giọng điệu của Tả Hưởng nghe như đang đùa cợt, nhưng dường như
hắn ta bắt đầu tức giận rồi, hắn cười lạnh, nói: “Tao muốn gì mày cũng
rõ mà?! Tao chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về tao! Ông già đó trước
khi chết nói rõ ràng như vậy, có ý gì chẳng lẽ mày không hiểu à?! Lão ta chia tài sản thế nào, chẳng lẽ mày không biết à? Tao không nói ra,
người khác nghi ngờ tao, nhưng cả hai chúng ta đều hiểu rõ sự thật như
thế nào, tao thấy mày đúng là đáng thương thật… Ha ha ha….”
Trương Nhất Manh nghe không hiểu gì, cũng không biết Tả Hưởng đang
nói gì, thậm chí cô còn nghi ngờ không biết Tả Hưởng có thật đang gọi
điện cho nhà họ Trương hay không, bởi vì… Từ “đáng thương” này, căn bản
chẳng liên quan gì đến họ cả…
“Mày nói gì cơ? Tiền ư? Đúng, tao muốn tiền, nhưng không phải chỉ có
tiền! Tao muốn thân phận! Những thứ của mày đáng lẽ phải là của tao!”
Tả Hưởng bỗng nhiên kích động hét lên, Trương Nhất Manh nhíu chặt
mày, muốn hét lên gì đó với đối phương, nhưng bị người đàn bà phía sau
kéo tóc không chút lưu tình, nói: “Cô đàng hoàng cho tôi.” ,
Trương Nhất Manh bị đau ngẩng đầu về sau, Tả Hưởng thấy vậy, cười
nói: “Tưởng Quân, nhẹ một chút, người ta dù gì cũng là con dâu tương lai của nhà họ Trương, làm đau người ta thì chịu trách nhiệm nổi sao?”
Lời nói của hắn có phần mờ ám, người khác nghe dĩ nhiên không nghĩ
Tưởng Quân là nữ, giống như đang làm chuyện gì đó không đứng đắn với
Trương Nhất Manh vậy, quả nhiên, Tả Hưởng nở nụ cười, nói: “Đừng có hấp
tấp vậy chứ, ha ha ha ha, mày cứ tự mình suy nghĩ đi, tao không có hứng
thú gì với thể loại này cả, mắt của bọn bây đúng là đặc biệt thật, nhưng tao không thích. Chỉ cần mày trả lại những thứ vốn là của tao về cho
tao thì chuyện gì cũng có thể thương lượng, nó sẽ an toàn trở về, tao
cũng không làm phiền bọn
bây nữa, chẳng phải như vậy rất tốt sao?”
Nói xong Tả Hưởng liền cúp điện thoại.
Trương Nhất Manh: “…”
Người đàn bà tên Tưởng Quân kia ngồi xuống cạnh Trương Nhất Manh, lấy một điếu thuốc ra châm lửa, Trương Nhất Manh liếc cô ta, cô ta liền nhả một vòng khói vào mặt Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh: “Khụ, khụ, khụ…”
Mẹ kiếp .
Sao cô lại xui xẻo vậy chứ… Chuyện liên quan đến nhà họ Trương và Tả Hưởng, cô lại là người bị bắt, đúng là bi kịch…
Tả Hưởng nhặt cái di động lên, lấy một cái PSP ra chơi, tiếng nhạc
của game vừa vang lên, Trương Nhất Manh vô thức nói: “Roch Roch…”
Đây là trò chơi mà cô lẫn Trương Ninh Giản đều thích, nhân vật trong
game này được xây dựng cũng khá đáng yêu, có điều lần nào cô cũng thua
Trương Ninh Giản cả…
Tả Hưởng nói: “Cô cũng biết sao?”
Trương Nhất Manh nói: “Trò này cũ rồi, Trương Ninh Giản cũng thích.”
Tả Hưởng lộ ra giật mình nét mặt: “Trương Ninh Giản cũng chơi PSP? Chậc chậc, không nhìn ra đấy.”
Dĩ nhiên là anh không thấy, anh có thấy Trương Ninh Giản lúc sau này chưa …
Trương Nhất Manh nói: “Tai nạn xe của Trương Ninh Giản là do anh sao?”
Tả Hưởng không thèm ngẩng đầu trả lời: “Không phải.”
Trương Nhất Manh “xì” một tiếng, nói: “Vậy là ai chứ!”
Tả Hưởng nở một nụ cười bí hiểm, không nói gì thêm.
Trương Nhất Manh lại càng không hiểu, nhưng không nghĩ ra được có chỗ nào kì lạ, dù gì thì Tả Hưởng này không thể
tin được, Trương Nhất Manh bĩu môi, không nghĩ thêm nữa.
Ba người ngồi cạnh nhau, không nói gì, một lúc lâu sau, Tả Hưởng chợt cười phá lên: “Hắn ta muốn bao lâu đây? Đã lâu vậy rồi cũng không thèm
gọi điện lại, xem ra không quan tâm đến cô nữa. Cô nói không sai nhỉ.”
Trương Nhất Manh liếc hắn một cái, nói: “Bởi vậy nên tôi mới nói… Giờ anh cũng biết rồi, thả tôi đi đi.”
Tả Hưởng càng cười lớn hơn: “Cô đúng là ngây thơ, tính cách cô như
vậy, không hiểu sao tên Trương Ninh Giản kia có thể thích cô được nhỉ?
Còn cố ý công bố cô là bạn gái nó, làm tôi tưởng cô đặc biệt lắm…”
Trương Nhất Manh: “…”
Tưởng Quân ngồi bên cạnh lại nhả ra một làn khói: “Cô ta đặc biệt thật mà.”
Trương Nhất Manh bỗng nhiên có thiện cảm hơn với cô ta, cảm kích nhìn sang.
Tưởng Quân nói tiếp: “Đặc biệt ngu.”
Trương Nhất Manh: “…”
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, chí ít cô cũng phải biết Tưởng Quân này không khá hơn Tả Hưởng là bao…
Tả Hưởng bỗng nhiên nhíu mày, nói: “Tưởng Quân, mau lục soát người nó.”
Trương Nhất Manh: “? !”
“Anh muốn làm gì?” Trương Nhất Manh thét lên.
Tả Hưởng nói: “Kêu la cái gì, tôi muốn làm gì thì đã tự mình lục soát người cô rồi.”
Trương Nhất Manh: “…”
“Tên Trương Ninh Trí đó yên lặng thật là kì lạ, nhất định là đã đặt máy định vị lên người c6.”
Trương Nhất Manh im lặng: “Anh tưởng đang quay phim à?”
Tả Hưởng khinh bỉ nhìn cô: “Chuyện này với Trương Ninh Trí là một
chuyện quá đỗi dễ dàng, cũng đâu mất kĩ thuật phức tạp gì, cô đúng là
ngu ngốc.”
Trương Nhất Manh: “… …”
Tưởng Quân vứt mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn, kéo Trương Nhất Manh vào một căn phòng, căn phòng này rất nhỏ, chỉ có một lỗ thông gió, hơn nữa
nhìn cách bài trí xung quanh thì có thể thấy bình thường không có ai ở
đây, Trương Nhất Manh căng thẳng nhìn Tưởng Quân.
Tưởng Quân miễn cưỡng nói: “Thả lỏng, căng thẳng thế làm gì, tôi có phải đàn ông đâu
Trương Nhất Manh nghĩ, ai mà tin được lời cô chứ…
Trương Nhất Manh đang mặc áo T-shirt và quần Jeans, là một bộ quần áo đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa, Tưởng Quân kiểm tra đầu tóc,
lỗ tai cô đầu tiên, xác định không có gì khả nghi thì bắt đầu sờ xuống cổ tay, cánh tay cô, Trương Nhất Manh: “…”
“Không có gì cả…” Tưởng Quân nhíu mày, sau đó vén áo Trương Nhất Manh lên, cô hét lên một tiếng, nhưng bị cô ta bịt miệng lại, Tưởng Quân
nói: “Kêu cái gì mà kêu, chúng ta đều là phụ nữ, lại chẳng có quan hệ
gì, cô chưa bao giờ đến nhà tắm công cộng à? Chưa bao giờ đến suối nước
nóng à?”
Trương Nhất Manh rơi lệ, làm sao mà giống nhau chứ, tự nhiên có người vén áo cô lên xem cô có sợ không…
Tưởng Quân lấy tay sờ sờ bụng cô, không phát hiện cái gì khả nghi,
đang chuẩn bị cởi quần Trương Nhất Manh thì cô ta nhíu mày, rút thắt
lưng của cô ra.
Trương Nhất Manh: “… … …”
Tưởng Quân không tiếp tục nữa, cầm cái thắt lưng lên, sửa sang lại
quần áo cho Trương Nhất Manh rồi đưa cô ra ngoài, ném cái thắt lưng cho
Tả Hưởng: “Đây.”
Tả Hưởng kiểm tra cái thắt lưng, được một hồi thì rút ra một miếng
kim loại nhỏ nhỏ, Trương Nhất Manh ngẩn người, cô cũng có biết từ khi
nào nó xuất hiện đâu…
Tả Hưởng nói: “Đây là cái gì?”
Trương Nhất Manh: “Không biết nữa, chắc là cái thiết bị định vị gì đó mà anh nói đấy!”
Tả Hưởng: “…”
“Mẹ kiếp , đúng là sơ sót.” Tả Hưởng phiền não lắc lắc đầu, vừa nắm đầu Trương Nhất Manh xuống dưới, vừa gọi điện thoại.
Tưởng Quân chẳng có phản ứng gì, lấy một điếu thuốc ra tiếp tục hút, đi theo đằng sau hai người.
“Hừm, lại không nghe.”Tả Hưởng nheo mắt. “Xem ra cái này đúng là máy định vị rồi.”
Hắn tiếp tục gọi một cú điện thoại khác, chắc hẳn là kêu bọn Đại Bính chạy đến, Trương Nhất Manh nhìn thoáng qua Tưởng Quân đang hút thuốc
đằng sau, Tả Hưởng thì vì nghe điện thoại nên thả lỏng tay cô, suy nghĩ trong tích tắc, cô giật tay hắn ra, sau đó nhanh chân bỏ chạy!
Còn chưa chạy được hai bước, Trương Nhất Manh cảm giác được ót của
mình bị đánh một cách tàn bạo, cô ngừng chạy, đầu óc choáng váng từ từ
nằm xuống, nhìn thấy một cái PSP màu trắng…
Tả Hưởng chết tiệt….
Vào lúc cô ngã xuống đất, không biết có phải do ảo giác hay không mà
cô thấy một người đang chạy qua khúc quanh, người đó mang một đôi giày
da thủ công cao cấp…
Là người đến cứu cô sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com