Chương 24 Làm vui
Lê Hiểu Hàm bị cưỡng chế đem đi trơ mắt nhìn cửa phòng của cậu biến mất ngay trước tầm mắt, cậu bị Thiệu Trì đem đến phòng tổng thống 609, ban quản lý bao gồm cả Tiểu Phương cũng bị cho sủi bọt.
Tiểu Phương bị cho ra rìa.
Ban quản lý kia gồm cả Lý Nham Hải đi đến phòng họp đợi.
Bỗng nhiên bị tách ra, Lê Hiểu Hàm so sánh sự đối lập về hình thể giữa cậu và Thiệu Trì, cậu không có tập võ, cũng không biết Taekwondo hay bất cứ thế võ nào cả, nếu có xảy ra chuyện gì, cậu biết làm sao đây.
Thiệu Trì không ngại việc để ban quản lý phải chờ anh để tiến hành cuộc họp, không có anh ở đó, có khi còn là cơ hội cho bọn họ nói chuyện phiếm thoải mái.
Lê Hiểu Hàm cho rằng phòng hạng thương nhân của cậu là phòng xịn nhất trong khách sạn này, không nghĩ tới phòng tổng thống còn xa hoa hơn, đa số đồ đạc được trang bị đều là đồ mà cậu chưa gặp qua bao giờ, thứ lỗi cho cậu, cậu vốn chỉ là một dân đen bình thường, chưa trải sự đời mà thôi.
Bị lôi đi trước mặt đám đông, chắc Thiệu Trì cũng sẽ không làm gì quá đáng với cậu, thế nhưng Lê Hiểu Hàm cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Thiệu Trì, cậu đến bên cửa sổ nhìn ra toàn cảnh thành phố chìm trong cơn mưa, bỗng thấy trong lòng dâng lên mỹ cảm, không khỏi cảm thán: "Thiệu tổng, chỗ này của anh có thể nhìn toàn cảnh thành phố, view thật đẹp."
Cậu cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên vững vàng, thuyết phục.
Người vào trước là chủ, biểu tình cùng giọng điệu của Lê Hiểu Hàm trong mắt Thiệu Trì lại biến thành cậu đang khẩn trương khi phải đối mặt với anh, lần trước hai lần "tình cờ" gặp gỡ đều là ở bên ngoài, chung quanh đều có người, không thể không công nhận "Đồng Khải Văn" lên kế hoạch thật chu đáo, mỗi lần "tình cờ gặp nhau" đều diễn ra vô cùng tự nhiên.
Nếu như không phải anh thân kinh bách chiến cũng không nhìn ra "Đồng Khải Văn" đang diễn kịch, vào vai một cậu thanh niên ngây thơ tin vào tình yêu cùng duyên phận.
Thiệu Trì đi tới gần Lê Hiểu Hàm, một tay vòng qua đáp lên mặt kính phía trong suốt phía bên trái cậu, tư thế của hai người giống như đang ôm nhau, anh vô cùng hài lòng với khoảng cách này.
Thiệu Trì bỗng phát hiện tai Lê Hiểu Hàm đã đỏ rực lên, không biết là do lạnh hay do cậu cảm thấy thẹn thùng.
Anh trực tiếp lựa chọn đáp án Lê Hiểu Hàm đang ngại ngùng.
Thiệu Trì tới gần khiến cho nội tâm Lê Hiểu Hàm sợ hãi, nghĩ thầm có nên dùng khuỷu tay phá giải vòng vây của đối phương, nhưng mà người ta cũng chưa làm ra điều gì quá đáng, cậu không có lý do gì để đuổi Thiệu Trì đi.
Trong lòng chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh này thật nhanh, tai Lê Hiểu Hàm cũng càng ngày càng nóng đỏ.
Thiệu Trì bỗng có xúc động muốn cắn vành tai đỏ ửng ngay gần kề, quả thật, anh nghĩ sao liền làm vậy, chẳng qua khi anh sắp chạm tới nơi mình muốn chạm, Lê Hiểu Hàm nghe được cỗ hơi thở chất chứa vị nước hoa kia ngày càng nồng nhiệt, cảm giác được nguy hiểm ập tới, liền đột ngột quay đầu, cổ cậu đang hơi ngẩng lên, không tránh được đôi môi đang áp sát lại gần.
Đụng vào nhau.
Mềm như bông.
Tuy rằng không phải là vành tai đỏ như máu anh đang nhắm tới, nhưng cũng tuyệt vời không kém.
Tay của Thiệu Trì vẫn chống lên mặt kính, một tay ôm eo Lê Hiểu Hàm, tới gần thêm một chút nữa là anh có thể thưởng thức cậu càng nhiều, mỡ dâng miệng mèo, mỹ vị đã đưa đến sao anh có thể không hưởng thụ thật tốt.
Mắt kính bị lớp sương mù che khuất, Lê Hiểu Hàm cảm nhận mình bị Thiệu Trì gắt gao giữ lấy, cậu cảm giác mình đã bị làm nhục!
Ấy thế mà cậu dưới tình huống không có chú ý, lại bị một người đàn ông ôm hôn.
Lê Hiểu Hàm theo bản năng vào lúc Thiệu Trì đang cưỡng hôn mình làm ra một hành động mà đối phương vĩnh viễn cũng không bao giờ ngờ tới, đôi tay cậu dùng sức đẩy Thiệu Trì đang vô cùng hưởng thụ ra, sau đó một nắm đấm ngay lập tức hạ cánh lên mắt trái của Thiệu tổng.
Lê Hiểu Hàm nắm chặt tay phải đang đau nhói, nhưng so với tay phải thì cậu còn thấy tức giận, mặt nóng hầm hập, cậu dùng tay áo bên tay phải chùi miệng, giận dữ trừng Thiệu Trì, một câu cũng không thèm nói bỏ lại anh đang xuýt xoa che lại khóe mắt, mở cửa chạy nhanh ra ngoài.
Sau khi Thiệu Trì dọa con nhà người ta chạy mất dép, anh còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng của Lê Hiểu Hàm, nhẹ nhàng xoa bên mắt trái: "Chậc, xuống tay mạnh thật, hôn một cái thôi mà, rõ ràng là em quyến rũ tôi trước."
Nhưng không thể không thừa nhận, anh là người chủ động hôn.
Không lẽ đó cũng nằm trong kế hoạch của "Đồng Khải Văn" sao? Nghĩ đến đó, Thiệu Trì không biết nên giận hay nên cười, trong vài giây anh hôn cậu, anh đúng thật có bị đối phương hấp dẫn.
"Đồng Khải Văn" khiến cho anh thấy mâu thuẫn vô cùng.
Lúc anh chờ thang máy nhìn thấy "Đồng Khải Văn" ôm đống áo đấu, anh liền biết đối phương chắc chắn được người khác báo tin anh đến thành phố C công tác, sau đó dùng thủ đoạn thuê được căn phòng đối diện phòng của anh, bày ra một màn "tình cờ gặp gỡ."
Phỏng chừng là một bước khác trong toàn bộ kế hoạch của cậu.
Có lẽ việc cậu thẹn quá hóa giận cũng là một điểm muốn gây chú ý với anh.
Thiệu Trì lại càng muốn biết "Đồng Khải Văn" còn bày ra trò gì để nhằm vào mình, "tình cờ gặp gỡ" đến nay đã là lần thứ ba rồi.
Người ta nói quá tam ba bận, hay là anh cứ thuận nước đẩy thuyền đi?
Ban quản lý tám nhảm trên trời dưới đất chờ ở phòng họp mười lăm phút, nhìn Thiệu tổng của bọn họ bước vào trong bộ quần áo nghiêm chỉnh kèm một đôi mắt kính, hơn nữa trong lúc họp lại thỉnh thoảng dùng ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt.
Lý Nham Hải ở gần Thiệu Trì nhất, lúc ghi chép lại nội dung cho cuộc hội nghị hắn ta cũng thấy được động tác kia của anh, sau đó hết hồn phát hiện khóe mắt của Thiệu tổng nhà mình có một vết bầm nhỏ, hắn ta nhớ rõ lúc nãy trước khi vào phòng họp, khóe mắt của Thiệu tổng không có thương tích gì cả, hắn ta có điểm không dám tưởng tượng ra nguồn gốc của vết bầm đó.
"Đồng Khải Văn" đúng là nhân vật không hề đơn giản.
Kết thúc hội nghị, Thiệu Trì lệnh cho Lý Nham Hải đi tra cứu lịch trình của "Đồng Khải Văn", sau khi rời phòng, Lý Nham Hải yên lặng đi ra nhà thuốc mua thuốc làm tan máu bầm cho ông chủ của mình, không nên hỏi trực tiếp tránh đụng tới vết thương lòng của anh.
Sau khi Thiệu Trì lãnh trọn cú đấm của cậu cũng không đuổi theo nữa, Lê Hiểu Hàm lúc ấy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng