Chương 32: Kết giao
Edit: Bánh (Pie)
Hoạt động ngoại khóa kết thúc lúc bốn giờ chiều, bọn nhỏ chơi đến mệt, lúc lên xe đều tựa lên người phụ huynh ngủ quên trời quên đất, Hiểu Bắc cũng thế. Lê Hiểu Hàm sợ nó ngủ không thoải mái, ôm đứa nhỏ vào trong ngực, tránh cho khi nó tỉnh dậy sẽ bị tê tay tê chân.
Xe buýt do trường học thuê đưa đoàn người đến chỗ tập trung, xung quanh đó có nhiều phương tiện công cộng như tàu điện ngầm cùng chỗ đón xe.
Lúc này Lê Hiểu Hàm cũng cảm thấy mệt rồi, Hiểu Bắc còn đang ngủ, cậu chào tạm biệt thầy Hầu cùng một vài vị phụ huynh mới quen rồi bắt xe taxi về nhà, bình thường cậu sẽ đợi xe buýt để tiết kiệm tiền, nhưng hôm nay cậu không buồn đợi nữa, liền gọi taxi.
Đang đi được nửa đường, Hiểu Bắc liền tỉnh dậy, đứa nhỏ dụi mắt, phát hiện mình đang ở trong một chỗ vừa nhỏ hẹp vừa xa lạ, có hơi sợ hãi, nhìn nhìn anh hai của mình, nó dúi đầu vào lồng ngực Lê Hiểu Hàm, như là tìm được chỗ trú ẩn, cảm giác sợ sệt cũng giảm đi bớt.
Sau khi được cho theo học trường đặc biệt, rồi lại liên tục tiếp xúc với người lạ, có thế thấy rõ sự thay đổi của Hiểu Bắc là rõ như ban ngày, nhìn em trai của mình trở nên tốt hơn từng ngày, dù chỉ là một chút đi chăng nữa, Lê Hiểu Hàm cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, mọi nỗ lực của cậu không hề uổng phí chút nào.
Vừa xuống xe taxi, một luồng gió thổi tới, còn có cả mưa lất phất, Lê Hiểu Hàm trùm kín mũ cho Hiểu Bắc, không cho đứa nhỏ bị gió thổi tới, lúc nãy Lưu Vũ Côn có nhắn tin hỏi khi nào thì cậu về tới nhà, cậu đã báo với anh là mình sắp về tới rồi.
Về đến nhà, Lê Hiểu Hàm cơ hồ mệt muốn nằm liệt giường, hoàn toàn không muốn động đậy.
Hiểu Bắc đã khôi phục tinh lực, uống nước xong thì lại tiếp tục hoạt động thường nhật - xem hoạt hình và chơi đồ chơi.
Lưu Vũ Côn nói chuyện một lát với Lê Hiểu Hàm, thấy hai mí mắt cậu như muốn dính vào nhau, không quấy rầy cậu nữa, về phòng bếp nấu cơm tối.
Khi Lê Hiểu Hàm sắp chìm vào giấc ngủ, di động dùng cho công việc vang lên, làm cho cậu hết buồn ngủ nổi.
Điện thoại để ở trên bàn, Lê Hiểu Hàm duỗi ra tay là có thể với tới, nhìn tên người gọi, cậu không biết có nên tiếp hay không. nhưng là một người thành thật, cậu vẫn nhấn vào phím trả lời, còn cố ý đi ra chỗ khác, không cho người kia nghe được tiếng TV truyền tới.
Tiếng của Lê Hiểu Hàm còn mang giọng mũi đậm đặc: "Xin chào." Cậu nằm trên sô pha ngủ gà ngủ gật, âm thanh mơ mơ màng màng truyền qua điện thoại.
Bên đầu dây bên kia cũng tương đối yên tĩnh, nghe được giọng của Lê Hiểu Hàm, Thiệu Trì bỗng có chút hưng phấn không rõ: "Tôi quấy rầy em nghỉ ngơi à?"
Lê Hiểu Hàm khách sáo: "Không có, tôi mới ngủ quên trên sô pha, may có anh đánh thức tôi dậy, nếu không tối nay tôi không ngủ được mất."
Thiệu Trì nói: "Nếu em không ngủ được, tôi có một đề xuất rất hay cho em."
Lê Hiểu Hàm tò mò: "Đề xuất gì cơ?"
Thiệu Trì đề cử chính bản thân mình: "Có thể gọi điện nói chuyện phiếm cùng tôi."
Lê Hiểu Hàm nghĩ nếu cùng anh nói chuyện phiếm thì chỉ tổ làm thần kinh căng thẳng thêm, não bộ phải hoạt động hết công suất để qua mặt anh, suy nghĩ nhiều như thế làm sao mà tôi ngủ được nữa chứ, cuộc sống của kẻ lừa đảo thật sự quá mệt, làm xong vụ này, cậu sẽ không bao giờ tái phạm.
囧 囧, Lê Hiểu Hàm trả lời: "Đâu tới mức đó, tôi cũng không dám quấy rầy giấc ngủ của anh."
Thiệu Trì nghĩ thầm, không bằng em ngủ chung với tôi, chắc chắn tôi sẽ cho em mệt tới mức ngủ quên luôn, nhưng anh chỉ có thể yên lặng mà ôm cái suy nghĩ đó, không thể nói ra được.
Nửa người dưới lại cảm thấy khô nóng, Thiệu Trì đành phải nhanh chóng bỏ đi mà làm người: "Tối nay em rảnh không? Đi ăn với tôi nhé."
Thông qua điện thoại, Lê Hiểu Hàm nghe được bên kia có tiếng gõ cửa, Thiệu Trì cũng không che điện thoại lại, có thể nghe thấy anh bảo người kia vào đi, thế nhưng Lê Hiểu Hàm lại không nhìn thấy anh ra dấu im lặng với trợ lý của mình, người mới tiến vào kia chính là Lý Nham Hải.
Lê Hiểu Hàm đang muốn từ chối, Thiệu Trì lại nói thêm một câu: "Tôi đã đặt bàn ở Tân Thành, lúc trước em nói muốn ăn lẩu mà."
Tân Thành chính là nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất thành phố A, được nhiều đánh giá tốt nhất, chất lượng phục vụ cũng hàng đầu, muốn đến ăn phải đặt bàn trước, ở trong waiting-list chờ ít nhất nửa tháng.
Ngày mùa đông mà ăn lẩu thì quá tuyệt, cậu cũng hơi rục rịch một chút. Nhưng thời tiết lạnh như vậy, cậu lười ra ngoài, đồ ăn cũng không thể dụ dỗ cậu được đâu.
Vừa muốn mở miệng từ chối, những lời tiếp theo của Thiệu Trì lại chọt trúng tim đen của Lê Hiểu Hàm: "Tôi biết em ở một mình, chắc chắn sẽ ăn uống không đủ bữa, nên là đi ăn với tôi đi."
Mỗi lần đều lấy thân phận của Đồng Khải Văn ra, mệt mỏi thật.
Thời gian còn lại còn có hơn một tháng, Lê Hiểu Hàm đành phải chấp nhận lời mời, Thiệu Trì vốn muốn tiện đường qua đón cậu luôn, nhưng Lê Hiểu Hàm lấy lý do, nói mình sẽ tự lái xe tới, Thiệu Trì cũng không lằng nhằng, không ép buộc cậu phải chấp nhận tâm ý muốn đón đưa của anh.
Lúc theo đuổi đối phương vẫn nên nhẹ nhàng một chút, bộc lộ bản tính quá sớm sẽ dọa con nhà người ta bỏ chạy mất.
Vừa về nhà lại phải đi tiếp, Lưu Vũ Côn cũng quen rồi, Lê Hiểu Hàm dặn dò anh ở nhà chăm sóc Hiểu Bắc cho tốt, trước khi đi cậu hôn hôn đứa nhỏ: "Hiểu Bắc, anh hai ra ngoài có việc, ở nhà phải ngoan ngoãn ăn cơm đó nha."
Hiểu Bắc chớp chớp mắt, cũng không đáp lại.
Trong nhà Lê Hiểu Hàm có để sẵn quần áo do Lý Tuế Vinh chuẩn bị, cậu cũng không đổi áo khoác ngay, chỉ thay quần, nhét áo khoác màu xanh ngọc vào trong ba lô, chuẩn bị đến khu thương mại bên cạnh nhà hàng rồi thay sau.
Dù quần áo có dát vàng dát bạc, Lê Hiểu Hàm vẫn cảm thấy mặc đồ do tự mình mua mới là thoải mái nhất.
Trên đường đi, cậu tài xế trẻ tuổi nhiệt tình nói chuyện cùng cậu, thật ra Lê Hiểu Hàm cũng không ngại phải tiếp chuyện cùng người khác, tài xế lái xe bây giờ đều là như thế, phục vụ nhiệt tình chu đáo.
Tới khu thương mại rồi, Lê Hiểu Hàm đi tìm toilet, cởi ra áo khoác lông màu đen nhét vào trong ba lô, rồi lại đến trước bồn rửa tay tháo mắt kính xuống, vuốt vuốt lại tóc mái trên trán, được rồi.
Đổi lại kiểu tóc, Lê Hiểu Hàm liền biến thành "Đồng Khải Văn".
Nhà hàng lẩu nằm ở khu B của khu thương mại, giờ cậu đang ở khu A, từ đây qua đó chỉ khoảng 5 phút, rất tiện.
Bọn họ hẹn nhau lúc 7 giờ tối, Lê Hiểu Hàm đến sớm 10 phút, phục vụ mời cậu đến ngồi đợi trên ghế lô.
Ghế lô có mười chỗ, khách hàng thường sẽ thích vị trí bên cạnh cửa sổ, Thiệu Trì cũng không ngoại lệ.
Thiệu Trì xuất phát từ chỗ công ty, nhưng để đến nơi phải đi qua một con đường bị ùn tắc, Lê Hiểu Hàm ngồi đợi, uống xong nước trà do người phục vụ đem lên rồi vẫn chưa thấy người kia xuất hiện.
Không thể nghi ngờ, Thiệu tổng đến muộn.
Thế nhưng Thiệu Trì đã nhắn trước cho Lê Hiểu Hàm, chụp ảnh con đường đang bị kẹt xe gửi qua cho cậu, Lê Hiểu Hàm bỗng cảm thấy buồn cười, nhưng mà cậu cũng không biết có gì để mắc cười nữa.
Bây giờ cậu tiếp xúc với Thiệu Trì đã không còn sự câu nệ như lúc ban đầu, vui vẻ mà đón nhận những lúc hai người ở bên nhau, Lê Hiểu Hàm nghi ngờ có phải trong nội tâm mình từ lâu đã ôm khát vọng được người khác chăm sóc hay không, thôi bỏ đi, nghĩ cũng chỉ là nghĩ thế thôi, cậu không dám nghĩ sâu.
Thiệu Trì muộn hai mươi phút, đón chào anh là hình ảnh Lê Hiểu Hàm một tay chống cằm, trong mắt còn mang theo ý cười.
Thiệu Trì ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: "Em đang cười nhạo tôi đến trễ đó à?"
Lê Hiểu Hàm lắc đầu: "No, tôi chỉ cảm thấy chắc là anh bắt tài xế tìm đường vòng để đi cho nhanh."
Thiệu Trì đáp: "Đây cũng không phải tài xế chở tôi mỗi ngày, chỉ là tạm thay thế thôi." Bình thường đều là tài xế kiêm vệ sĩ kinh nghiệm đầy mình, hôm nay là người mới, thế nhưng Thiệu Trì cũng không nói rõ.
Lê Hiểu Hàm nói giỡn: "Lần sau có muốn tôi chỉ đường cho anh không? Miễn phí."
Thiệu Trì biết cậu đang chọc quê mình, đánh trống lảng: "Chúng ta gọi món đi. Tôi không hay đi ăn lẩu lắm, em chọn đi." Anh ấn chuông gọi phục vụ, 30 giây sau phục vụ đã tới, giống như đã đứng canh cửa đợi từ lâu.
Lúc đợi Thiệu Trì, Lê Hiểu Hàm đã xem qua menu.
Lê Hiểu Hàm hỏi: "Thiệu tổng ăn cay được không?"
Thiệu Trì đáp: "Được, nhưng bình thường tôi không ăn được cay nhiều."
Đã là có phán đoán từ trước, Lê Hiểu Hàm nói thẳng: "Thì là không biết ăn cay."
Thiệu Trì thế mà bị vạch trần: "...... Vậy em gọi đi."
Lê Hiểu Hàm nói với nhân viên phục vụ: "Một nồi lẩu uyên ương, cay vừa."
Thiệu Trì lại hỏi: "Tôi chỉ có thể ăn bên không cay thôi sao?"
Lê Hiểu Hàm nói: "Tôi muốn tốt cho anh thôi."
Tất nhiên là Thiệu Trì vô cùng hưởng thụ câu nói này của cậu, anh có chút vui vẻ không nói nên lời, cũng không hề thấy ngại khi bị đối trương nhìn thấu ý đồ của mình, anh đúng là không thể ăn cay.
Lê Hiểu Hàm dựa theo khẩu vị của mình mà chọn món, cậu biết Thiệu Trì không hay đi ăn lẩu, lần đầu bọn họ đi ăn bò bít tết là cậu đã nhận ra rồi.
Lê Hiểu Hàm hỏi anh: "Anh có thích ăn món nào khác không? Mấy món tôi gọi đều là mấy món tôi thường ăn."
Thiệu Trì trả lời: "Ăn được chứ, hôm nay em làm