Chương 36: Quang minh
Edit: Bánh (Pie)
Lê Hiểu Hàm và Thiệu Trì đâu phải đồ ngu mà chờ bọn người kia qua cướp, thấy thời cơ đã đến, lập tức chạy.
Ba tên cướp không ngờ tới hai người bọn họ thế mà lại không sợ những lời đe dọa của hắn, cũng không tính từ bỏ con mồi, nhanh chóng đuổi theo, mỡ dâng miệng mèo, Thiệu Trì chính là miếng mỡ béo bở trong mắt hắn, phải bắt lại cho bằng được.
Lê Hiểu Hàm đang mang giày thể thao, chạy rất thuận chân, còn Thiệu Trì lại đi giày da, Lê Hiểu Hàm còn có chút lo lắng anh sẽ không chạy theo kịp, nhưng hóa ra lo lắng của cậu cũng chỉ là dư thừa, Thiệu Trì còn có thể vừa chạy vừa dắt Lê Hiểu Hàm chạy theo sau.
Tốc độ của ba tên cướp phía sau cũng không chậm, rất nhanh đã đuổi tới.
Thiệu Trì nói: "Chuẩn bị ra tay trừ gian diệt ác chưa?"
Lê Hiểu Hàm lại đang độ tuổi nhiệt huyết sôi trào, đáp: "Tất nhiên rồi! Cái côn điện kia có nhiều mức lắm, chờ lát nữa anh xoay người thì chích cho mấy tên kia một cái đi."
Khi hai người sắp bị bắt, Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm đột nhiên dừng lại, Thiệu Trì ra tay!
Anh điều chỉnh côn điện đến mức lớn nhất chọc qua đó, sau đó lại dùng bên tay có nhẫn đầu nhọn đấm qua, như dự đoán, tên cầm đầu lập tức bị hạ đo ván chỉ trong vòng hai giây.
Hai tên kia thấy đại ca mình bị K.O rồi, dao trong tay liền đâm về phía Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm.
Thế nhưng bọn họ nào đâu ngờ được Lê Hiểu Hàm đang mong chờ khoảnh khắc này, hai tên kia đang đứng ở phía ngược gió, Lê Hiểu Hàm giơ bình xịt hơi cay lên, xịt mạnh, hai tên cướp đang trên đà xông lên bị sặc, lập tức che mắt lại phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Aaa, mắt của tao!"
"Mẹ nó, cái đéo gì vậy, cay chết ông đây rồi!"
Vừa dứt lời, hai tên liền một người bị đánh một người bị giật điện, tên cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận bị Thiệu Trì dùng côn điện hỏi thăm.
Không thể không thừa nhận, Thần Khí aka bình xịt hơi cay trong tay Lê Hiểu Hàm chiếm trọn spotlight trong trận phản kích vừa rồi của cả hai.
Ba tên cướp nằm la liệt trên mặt đất rất nhanh đã bị gô cổ lên xe do bảo vệ của Ôn Tuyền Sơn Trang lái tới, chuyện này cũng khiến cho ông chủ của nơi này cũng phải hết hồn!
Mấy cái tên chán sống này dám ở núi Bất Chu giở trò cướp bóc, còn dám đắc tội với khách hàng VVIP của bọn họ! Nhưng đó là những lời nói khi chuyện đã rồi.
Lúc chờ vệ sĩ đến, Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm tịch thu vũ khí của ba người kia, ném qua chỗ khác, tránh khi bọn họ tỉnh dậy sẽ tiếp tục thủ ác, thế nhưng bọn chúng làm gì có cơ hội đó, chỉ cần vừa mơ màng tỉnh dậy, lại bị Thiệu Trì chích cho một nhát, tiếp tục lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Lấy côn điện chích thêm một lần nữa, Thiệu Trì bắt đầu nhìn về phía Lê Hiểu Hàm: "Khải Văn, sao em lại đem theo những thứ như thế này bên người?"
Nếu như không phải vì mấy con dao nhỏ sáng loáng kia, anh còn nghĩ mấy tên cướp này là do cậu phái đến, nhưng sự sợ hãi nơi ánh mắt của Lê Hiểu Hàm cùng với hình ảnh cậu tàn nhẫn phun hơi cay lại không giống như đang diễn trò lắm.
Đối với ba dụng cụ chống biếи ŧɦái bị móc ra, Lê Hiểu Hàm xấu hổ mà quay mặt đi, đáp: "Bình thường lúc đi ra ngoài đóng phim đều mang theo, hôm nay lúc ra cửa lại quên lấy ra. Ai ngờ lại hữu dụng như vậy."
Thiệu Trì bán tín bán nghi gật gật đầu, những lời "Đồng Khải Văn" nói cần phải xem xét lại
Đêm nay hai người đi tản bộ chỉ là ý muốn nhất thời của anh, nếu như nói "Đồng Khải Văn" bày trò, có thể có, có thể không. Nếu có, cậu muốn đi tìm người thì không thể nào nhanh tới như vậy, ba tên cướp đó đã mai phục sẵn ở rừng cây, nhóm vệ sĩ anh phái đi trước cũng đã giám sát con đường này rất kĩ, chỉ là không đi theo bọn họ mà thôi.
Nếu không có, thì chuyện xảy ra lần này chính là hoàn toàn ngẫu nhiên.
Cho nên, anh chỉ có thể tin ba thứ đồ kia thật ra chỉ dành cho công tác đóng phim của cậu?
Tất nhiên là Thiệu Trì sẽ không cho rằng cậu chuẩn bị ba thứ đó là nhằm vào chính mình, làm sao có thể, tuyệt đối không có khả năng.
Bảo vệ gô cổ ba tên cướp đi rồi, hai người cũng hết hứng ngắm cảnh, lên xe trở về phòng.
Xong chuyện, Lê Hiểu Hàm hết hứng thú nổi với bất cứ chuyện gì, dụng cụ của cậu đều bị Thiệu Trì lấy đi cả rồi.
Tất nhiên sẽ không có cảnh sát đến lấy lời khai, mà mọi chuyện sẽ được giao cho đội trưởng đội vệ sĩ.
Nửa giờ sau, cảnh sát nhanh chóng báo lại kết quả điều qua thông qua vệ sĩ cho hai người bọn họ.
Dưới quá trình hỏi cung, ba tên kia thành thật khai ra tội của mình, bọn họ không phải do ai phái tới, cả ba đang chuẩn bị về nhà ăn tết, nhưng đều là ba kẻ ham ăn biếng làm, không có tiền về nhà, lại sĩ diện, muốn ra vẻ mình giàu có khi về quê, mới đến núi Bất Chu làm chuyện cướp bóc, chuyện chỉ có thế.
Lê Hiểu Hàm trong sạch, nhưng vẫn không thoát khỏi sự hoài nghi của Thiệu Trì, vì trên mạng lại một lần nữa lan truyền ảnh cậu và anh đồng thời xuất hiện ở đây, ảnh chụp từ phía chính diện, vô cùng rõ nét.
Ngay lập tức, sắc mặt của Lê Hiểu Hàm liền xấu đi, không phải là do Lý Tuế Vinh làm chứ.
Cậu liền nhắn tin hỏi Lý Tuế Vinh, thế nhưng Lý Tuế Vinh lại trả lời rằng hai người họ còn chưa bắt đầu hành động.
Lê Hiểu Hàm nhẹ nhàng thở ra, chuyện bị cướp lần này có hơi nghiêm trọng, cậu và Thiệu Trì đều bị dính vào trong, thế nên Ôn Tuyền Sơn Trang phải có động thái xoa dịu.
Thiệu Trì liên tục nhận được thỉnh cầu muốn được gặp mặt, một là từ ông chủ của Ôn Tuyền Sơn Trang, một là từ cục trưởng của Cục Cảnh sát địa phương.
Chuyện hai người cùng nhau xuất hiện tại khu suối nước nóng của núi Bất Chu cũng lan truyền chóng mặt trên Internet, thế nhưng chuyện cậu cùng Thiệu Trì gặp cướp lại không được đưa tin, phỏng chừng người đăng tấm ảnh kia lên Weibo cũng không biết chuyện xảy ra với hai người cậu.
Nhưng cuối cùng là do ai đăng Weibo?
Chẳng lẽ trong đám hội viên cao cấp của chỗ này còn có một người hành nghề phóng viên?
Nội dung bài đăng được viết rất trau chuốt, người viết vô cùng cố gắng làm cho cốt truyện có liên quan đến bức ảnh, nửa thật nửa giả, bóp méo sự thật, càng ngày càng hấp dẫn sự chú ý của cư dân mạng.
Nhân lúc Thiệu Trì đi tiếp chuyện với ông chủ của Ôn Tuyền Sơn Trang cùng với Cục trưởng Cục Cảnh sát,