Chương 46: Định ngày hẹn
Edit: Bánh
Sau khi trao đổi số điện thoại cùng chào tạm biệt đoàn Hoa Kiều, Lê Hiểu Hàm liền bắt xe về nhà, nhìn Hiểu Bắc đang bình yên ngồi trên sô pha chơi trò ghép hình, cậu mới thả lỏng được một chút, cả ngày hôm nay thần kinh cậu căng như dây đàn, hết kíƈɦ ŧɦíƈɦ này đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ khác.
Thiệu Trì thì có thể không nói gì, nhưng Thiệu Nam đúng là một cú sốc lớn đối với Lê Hiểu Hàm.
Có lẽ tướng mạo của cậu rất giống với Đồng Khải Văn, nhưng mà cả hai vẫn có những nét riêng, còn Hiểu Bắc và Thiệu Nam, Lê Hiểu Hàm đã ôm qua cả hai có thể xác nhận, nếu như khóe mắt của cả hai không có một nốt ruồi lệ mọc ngay cùng một vị trí, nếu như tính cách của Hiểu Bắc tương đối đặc biệt, sẽ không phân biệt được ai là ai.
Nằm liệt trên sô pha, Lê Hiểu Hàm không nói một lời liền bắt đầu phát ngốc, cậu ở tự hỏi, lúc người phụ nữ kia ném Hiểu Bắc cho cậu rồi bỏ đi, có lưu lại vật gì không.
Cậu nhớ rõ bà ta vẫn có một cái hòm đồ bằng gỗ màu đỏ, vì sợ bà ta lúc trở về sẽ gây khó dễ cho mình, cậu vẫn chưa chạm vào cái hòm đó bao giờ, lúc chuyển nhà cũng có dọn theo, đặt ở một góc bên trong phòng làm việc.
Giờ cậu không bận quan tâm cha ruột của Hiểu Bắc là ai, cũng không quan tâm Hiểu Bắc có quan hệ gì với Thiệu Trì, chỉ muốn biết Hiểu Bắc và Thiệu Nam có phải chung một dòng máu hay không, có lẽ từ đồ của người phụ nữ kia để lại có thể giúp cậu tìm ra manh mối, Hiểu Bắc không thể nào là người thân của Thiệu Trì được, đứa nhỏ chỉ là em ruột của Lê Hiểu Hàm cậu mà thôi!
Ném gối ôm ra, Lê Hiểu Hàm chạy về phía phòng làm việc, Hiểu Bắc ngẩng đầu lên, thấy anh mình chạy vọt đi, nghĩ ngợi một chút rồi tiếp tục chơi ghép hình.
Lưu Vũ Côn đang làm việc nhà, thấy Lê Hiểu Hàm lúc kinh lúc rống, cũng không biết cậu đang làm gì, thế nhưng hình như tâm trạng của cậu đang không ổn định lắm, anh cũng không dám hỏi nhiều.
Lê Hiểu Hàm lấy hòm đồ đã bám bụi ra, ngồi xổm xuống nhìn ổ khóa nửa ngày, cậu biết chìa khóa là cái nào, nhưng không biết đã để nó ở đâu.
Người phụ nữ kia đã từng nói với cậu, cái hòm đồ này là đồ cổ do tổ tiên để lại, Lê Hiểu Hàm không có chìa khóa, cũng không dám tùy tiện phá hư một món đồ cổ, cái hòm này quả thật rất có giá trị lịch sử, vào lúc nghèo mạt nhất, bọn họ cũng không dám đem nó đi bán.
Làm sao có thể tìm ra chìa khóa đây.
Cũng có khả năng mẹ cậu đã mang chìa khóa đi rồi.
Mới vừa dọn qua nhà mới, đồ đạc trong nhà đã được kiểm qua một lần, Lê Hiểu Hàm biết trong nhà thật sự không có chìa khóa mở hòm ra, cái chìa kia cũng được thiết kế theo phong cách cổ xưa, nếu không được thì chắc phải đi đến cửa hàng chuyên nghiệp để mở mất.
Dùng điện thoại chụp hình ổ khóa lại, Lê Hiểu Hàm chuẩn bị nhắn cho cửa hàng chuyên phá khóa để hỏi có ai có thể mở được không.
Lưu Vũ Côn cùng Hiểu Bắc ở bên ngoài đều nghe được tiếng Lê Hiểu Hàm dịch hòm đồ tới tới lui lui, nhưng khi bước ra lại không đem theo gì cả, trên mặt cũng không có gì gọi là vui sướng, thầm nghĩ không lẽ hôm nay bên ngoài lại xảy ra chuyện?
"Sao lại lo lắng thế kia?" Lưu Vũ Côn cầm cây lau nhà hỏi.
"Không có việc gì, em đang tìm cái chìa khóa." Từ trước đến nay Lê Hiểu Hàm không bao giờ nhắc đến mẹ mình trước mặt người khác, vì không biết bà có còn trở lại hay không.
Có lẽ chỉ khi mở được hòm đồ mới có thể tìm được bí mật liên quan đến Hiểu Bắc, Thiệu Nam cùng Thiệu Trì?
Chỉ cần nghĩ đến việc phải dính líu đến tên lăng nhăng Thiệu Trì kia, Lê Hiểu Hàm lại cảm thấy đau đầu, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Ngày hôm sau, Lê Hiểu Hàm cất công đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, nhưng cậu đành phải chịu thất vọng, vì ai cũng nói rằng nếu muốn mở hòm ra phải phá toang ổ khóa, Lê Hiểu Hàm không muốn làm hư hòm đồ này, dù chán ghét người phụ nữ kia tới mấy, cậu cũng không hề muốn làm hư đến đồ mà bà để lại.
Không tìm được đáp án, Lê Hiểu Hàm đơn giản là tạm thời gác lại chuyện này, tuy cậu rất băn khoăn về mối quan hệ của Hiểu Bắc và Thiệu Nam, nhưng cũng không thể nóng vội, có lẽ lén đưa hai đứa nhóc đi làm xét nghiệm ADN là có thể biết được câu trả lời, chỉ là hiện vẫn chưa có cơ hội, hơn nữa thủ tục làm xét nghiệm ADN cũng không đơn giản.
Trong lúc Lê Hiểu Hàm còn đang đau đầu, Đồng Khải Văn cùng Lý Tuế Vinh cũng không khá khẩm hơn là bao nhiêu, bọn họ vừa mới ra khỏi văn phòng của tổng giám đốc.
Lúc bọn họ vừa vào, tổng giám đốc rất hưng phấn: "Báo cho các cậu một tin vui! Giám đốc sản xuất Vũ Cảnh Thước của Công ty âm nhạc Cát Đường vừa mới bàn với tôi về việc muốn cho Khải Văn phát hành album, thừa dịp cậu vẫn còn đang hot, Khải Văn, chịu khó ra một album đi."
Sắc mặt của Đồng Khải Văn cùng Lý Tuế Vinh lập tức xám xịt hẳn, Đồng Khải Văn lập tức nói: "Dư tổng, em hát không hay đâu, hát xong em tự nghe lại còn thấy sợ nữa đó, giờ bảo ra album thì em còn mặt mũi nào mà nhìn fans nữa!"
"Khải Văn, đừng giấu nữa, hôm trước tôi có xem chương trình "Kim khúc đoán một cái" có sự tham gia của cậu rồi, hát hay lắm." Dư tổng cười nói.
"Tuyệt đối không được ạ!" Lý Tuế Vinh cũng kiên quyết phản đối.
Hai người tỏ thái độ như thế khiến Dư tổng rất khó chịu, Đồng Khải Văn đang rất nổi tiếng, cần phải biết chớp thời cơ mà push mạnh.
"Tôi đã đáp ứng Vũ tổng rồi, không hát cũng phải hát, không hay cũng phải cố mà hay, Khải Văn, tôi nhớ lúc trước cậu rất nghe lời." Dư tổng cũng không có hứng nài nỉ bọn họ, công ty này vẫn là do ông ta làm chủ.
Đã nói đến mức đó, Lý Tuế Vinh cùng Đồng Khải Văn cũng không dám cãi nữa, bọn họ thật sự đúng là có tham gia chương trình đó, cũng đúng là có lên sân khấu ca hát, Lý Tuế Vinh còn nhận danh thiếp của Vũ Cảnh Thước.
Vấn đề là, người hát không phải là Đồng Khải Văn, mà là Lê Hiểu Hàm!
Hai người cùng nhau chào hỏi một thần tượng khác đang