Chương 48: Gia trưởng
Edit: Bánh
Nếu bạn không đọc bộ truyện này trên địa chỉ www.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___, bạn đang đọc lậu.
Mới vừa đánh nhau với Trì Việt Thần, Thiệu Trì cũng bị thương không ít, thế nhưng nắm đấm của Trì Việt Thần toàn trúng vào trên người anh, trên mặt không có quá nhiều dấu vết, nhưng trên người anh đúng là rất đau, ai ngờ được Trì Việt Thần thoạt nhìn nhã nhặn cùng dịu dàng như vậy lại rất biết cách đánh nhau.
Cơ mà anh cũng không nương tay đối với y, toàn đánh vào mặt của Trì Việt Thần.
Nhưng mà anh không bao giờ có thể ngờ được, mới vừa đánh nhau xong lại nhìn thấy kẻ anh luôn muốn đánh nhưng lại không nỡ xuống tay kia, chính là khuôn mặt khiến anh tức giận vô cùng.
Đồng Khải Văn!
Sao cậu ta lại dáo dác lấm la lấm lét như vậy, cái gì vậy chứ?
Chia tay với anh rồi lại còn leo lên giường của Trì Việt Thần, muốn chọc cho anh tức chết sao?
Còn nữa, sao cậu ta lại ở chỗ này!
Không muốn lãng phí dù chỉ một giây, Thiệu Trì nhanh chân bước tới kéo lại cánh cửa đang chuẩn bị đóng lại kia.
Lê Hiểu Hàm mới vừa nghĩ muốn lui vào trong lại bị động tác của Thiệu Trì dọa sợ cho bỏ chạy té khói.
Nhất thời Lê Hiểu Hàm cũng không biết nên giải thích như thế nào về chuyện mình lại xuất hện ở đây, cũng không biết nên chào hỏi với Thiệu Trì ra sao, cậu thật sự không muốn dính líu đến anh nữa.
Hơn nữa, tiếng động lúc nãy có thể cho thấy Thiệu Trì và Trì Việt Thần vừa mới động chân động tay rất kịch liệt, nhất định bây giờ Thiệu Trì vẫn còn nổi cơn thịnh nộ, khiến cậu chỉ muốn bỏ của chạy lấy người.
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi.
Lê Hiểu Hàm bị Thiệu Trì dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy: "Em muốn đi đâu? Chúng ta tâm sự đi!"
"Thiệu tiên sinh, có thể buông tôi ra trước được không." Lê Hiểu Hàm không vui mà nhìn bàn tay bị túm lấy đang sắp trật khớp của mình.
Thiệu Trì cũng ý thức được mình dùng sức hơi quá, liền thả lỏng, nhưng vẫn không buông tay, mà lôi Lê Hiểu Hàm đi ra bãi đậu xe, nhét cậu vào trong xe, Lê Hiểu Hàm cũng hết nói nổi, Thiệu Trì đã biết chuyện Đồng Khải Văn ngủ với Trì Việt Thần rồi sao?
Nhưng hình như cũng có liên quan méo gì đến cậu chứ, chuyện tình một đêm là chuyện của hai người kia, "Đồng Khải Văn" mà Thiệu Trì biết đã chia tay với anh rồi, hắn thích quen ai cũng là quyền của hắn chứ.
Bị cả hai làm cho hồ đồ, Thiệu Trì thật sự có hơi phiền.
Lê Hiểu Hàm bị ép lên xe, trợn trắng mắt, đẩy mắt kính: "Thiệu tiên sinh kéo tôi lên xe là có ý gì? Tôi không nhớ mình có hẹn với ngài."
"Lúc trước không có, nhưng giờ thì có!" Thiệu Trì nói, lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu, "Nói cho tôi biết, vì sao lại lên giường với Trì Việt Thần, em muốn kiếm chác được gì từ chỗ của hắn, rốt cuộc là em đang làm gì!"
Quả nhiên là chuyện này sao?
Lê Hiểu Hàm hơi hé miệng, đúng thật là hết đường chối cãi.
Nhưng mà, cậu cũng không muốn giải thích, rõ ràng chuyện này không liên quan đến cậu, thôi thì cứ im lặng.
Thiệu Trì thấy cậu trầm mặc, không thèm giải thích dù chỉ một câu, không khí trong xe như đông cứng lại.
Đồng Khải Văn im lặng tức là đồng ý hay sao, có phải cậu đang muốn nói cho anh biết, cậu thật sự có ý với Trì Việt Thần, không, không có khả năng, rõ ràng lúc trước cậu còn ở bên anh, tại sao lại như vậy?
Sắc mặt Thiệu Trì trắng bệch, không chấp nhận nổi.
Anh không muốn chấp nhận!
Sau một lúc lâu, Lê Hiểu Hàm cảm thấy ánh mắt Thiệu Trì nhìn mình lại lạnh đi vài phần, cả người không được tự nhiên, cũng không biết anh đang có suy nghĩ gì, đành phải lên tiếng, "Chuyện với Trì Việt Thần cũng chỉ là ngoài ý muốn, Thiệu tiên sinh cần gì phải để tâm chứ, hai người cũng đâu có quan hệ gì đặc biệt đâu."
Thiệu Trì đáp: "Em chia tay với tôi xong lại đi quen bạn của tôi, là có ý gì?"
Lê Hiểu Hàm nhớ lại mấy lời của Đồng Khải Văn, lúc vào vai "Lê Hiểu Hàm", Đồng Khải Văn đúng là có qua lại với Trì Việt Thần, nhưng "Đồng Khải Văn" trong mắt Thiệu Trì lại không quen biết Trì Việt Thần.
"Làm gì có ý gì chứ, chỉ là lúc ấy ở quán bar, anh tình tôi nguyện, nhất thời có hứng thôi, tôi cũng không biết Trì Việt Thần là bạn của ngài. Còn nữa, Thiệu tiên sinh, tôi cảm thấy đây là chuyện riêng, ngài có thể ngừng hỏi được không? Tôi và ngài còn chưa thân tới mức có thể nói về chuyện sinh hoạt của nhau."
Thiệu Trì nghẹn, tức giận trừng Lê Hiểu Hàm: "Câm miệng, tôi không muốn nghe em nhắc tới ba chữ Trì Việt Thần nữa!"
"Nếu đã như thế thì ngài cho tôi xuống xe được không? Tôi có thể tự về." Lê Hiểu Hàm nói ra ý định của mình.
"Em muốn làm tôi tức chết có đúng không?" Thiệu Trì bắt đầu tiết lộ một chút tức giận.
"Không có." Lê Hiểu Hàm rất bình tĩnh, cậu phát hiện ra hình như Thiệu Trì vô cùng tức giận đối với chuyện Đồng Khải Văn ở bên Trì Việt Thần.
Sao anh ta tức giận làm gì chứ, rõ ràng bản thân anh ta cũng đào hoa muốn chết, chia tay xong rồi còn không cho người ta tìm mùa xuân mới à?
Đúng là khó hiểu.
"Vậy em câm miệng cho tôi." Thiệu Trì ngã lưng vào ghế ngồi, giờ chỉ cần nghe giọng của cậu sẽ khiến anh lập tức nghĩ đến hình ảnh cậu cùng Trì Việt Thần ở bên nhau, những hình ảnh đó còn giống như một thước phim chiếu đi chiếu lại trong đầu anh, khiến anh hận không thể cắt bỏ não bộ của mình, xóa hết những phần kí ức về cậu đi!
Tâm trạng của Lê Hiểu Hàm lúc này có chút buồn bực, chỉ muốn đánh ngất Thiệu Trì cùng tài xế rồi chạy trốn, méo thèm quan tâm anh là ông chủ tập đoàn lớn, chuyện đó chả liên quan cái vẹo gì đến cậu cả.
Xe chạy trên con đường khá vắng vẻ, cả hai đều yên lặng, thế nhưng yên lặng còn chưa được lâu lắm, đã có tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng có chút xấu hổ của cả hai.
Là điện thoại của Thiệu Trì.
Thiệu Trì nhìn tên người gọi, nhíu mày, lập tức bắt máy: "Chuyện gì."
"Đại thiếu gia, là điện thoại phía bên trường học, chắc phải nhờ ngài đích thân đến trường học một chuyến, hình như tiểu thiếu gia đánh nhau với bạn học, cũng không rõ chuyện là như thế nào nữa!" Người gọi tới là bảo mẫu của Thiệu Nam.
"Tôi biết rồi, giờ tôi sẽ qua đó."Thiệu Trì nói.
Lê Hiểu Hàm không nghe được nội dung cuộc trò chuyện, thế nhưng lại thấy Thiệu Trì bảo tài xế lái xe đến nhà trẻ, ý định muốn xuống xe cũng yếu hẳn, đi nhà trẻ chắc chắn lý do chính là Thiệu Nam đã xảy ra chuyện.
Hiện tại bị ngộ nhận là Đồng Khải Văn, cậu không thể để lộ chuyện mình