Chương 50: Ông anh già
Edit: Bánh
Thiệu Trì cũng không nghĩ nhiều về câu hỏi đó của cậu, thuận miệng nói: "Không có chuyện như thế đâu, Tiểu Nam là do tôi nuôi lớn, không có chuyện sẽ có thêm một đứa em trai."
Lê Hiểu Hàm cũng không tin người phụ nữ kia sẽ có bất cứ quan hệ nào với Thiệu Trì, dựa theo tuổi tác mà nói, bà ta còn lớn hơn Triệu Trì tận mấy chục tuổi, không có khả năng giữa cả hai sẽ có bất cứ mối quan hệ lung tung rối loạn nào cả, giờ cậu chỉ cần biết Thiệu Nam có phải con trai ruột của Thiệu Trì hay không.
Thiệu Trì lại dám tự tin khẳng định Thiệu Nam không có em trai, Lê Hiểu Hàm thật sự rất muốn đưa Hiểu Bắc đến trước mặt anh, tự mình nói cho anh biết: Thiệu Nam có em trai!
Lại cảm thấy hai người bọn họ không thể nói nhiều.
Thiệu Trì đẩy bánh kem đến trước mặt Lê Hiểu Hàm: "Tôi không thích ăn, Tiểu Nam không thể ăn nhiều, em ăn giúp nhé?"
Lê Hiểu Hàm cũng không từ chối, nhanh chóng ăn hết hai miếng bánh kem trước mặt, khóe miệng có dính một chút kem, Thiệu Trì nhanh tay lau giúp cậu, lại nhìn miệng của con trai cũng đang lấm lem, lau luôn cho đứa nhỏ.
Lê Hiểu Hàm có chút ngây ngốc, không phải chia tay rồi sao, còn lại đi làm động tác khiến người khác dễ hiểu lầm như thế, Thiệu Trì muốn làm gì đây, không có khả năng anh ta thích mình đâu nhỉ......
Thiệu Nam được ba ba hầu hạ đã quen, không có bất cứ thắc mắc gì cả, ăn uống no đủ rồi, bắt đầu thấy căng da bụng chùng da mắt.
Dụi mắt, nhìn nhìn Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm, cuối cùng vẫn là bò lên trên đùi ba ba.
Ca ca ôm ấp rất thoải mái, nhưng trong lòng ba ba lại càng quen thuộc hơn.
Nhìn Thiệu Nam giống Hiểu Bắc như đúc, Lê Hiểu Hàm vẫn có chút cảm thán, dù gì cũng không phải do một tay mình nuôi lớn, vẫn sẽ thân thiết hơn với người khác, cậu bỗng có chút tủi thân, rõ ràng là em của cậu mà..
Thật vất vả chờ tới lúc Thiệu Nam ngủ rồi lại đưa nhóc con về phòng, Thiệu Trì mới có cơ hội ở riêng với Lê Hiểu Hàm, chỉ là lúc này cậu cũng không có hứng thú gì mấy.
Lê Hiểu Hàm nhìn Thiệu Nam đang ngủ say, cuối cùng vẫn là đi theo Thiệu Trì rời khỏi phòng.
"Thiệu tiên sinh, tôi nghĩ tôi cần phải về rồi."
"Gấp cái gì." Thiệu Trì có chút bất mãn khi thấy cậu nóng lòng muốn rời đi như thế.
"Thiệu tiên sinh, Thiệu tổng, tôi cảm thấy cứ ở mãi trong nhà của anh thì không thích hợp cho lắm." Lê Hiểu Hàm bước một bước cách xa ra khỏi Thiệu Trì.
"Về cũng được, đưa số điện thoại mới của em cho tôi." Thiệu Trì vươn tay về phía cậu, "Di động đâu."
"Không được đâu." Giờ cậu đang mang theo cái điện thoại mà mình hay dùng, "Chúng ta chia tay rồi."
Thiệu Trì trừng Lê Hiểu Hàm: "Nếu Thiệu Nam muốn tìm em, tôi không dỗ được thì phải làm sao."
Nhắc tới Thiệu Nam, Lê Hiểu Hàm liền không do dự mà đọc cho Thiệu Trì một dãy số, anh nhập vào điện thoại của mình, gọi qua, nghe thấy tiếng chuông mới xác nhận là Lê Hiểu Hàm không lừa mình.
Cũng âm thầm nhận ra mình còn không hấp dẫn bằng Thiệu Nam mới 4 tuổi.
Một hồi lâu sau, Lê Hiểu Hàm mới lên tiếng: "Thiệu tiên sinh, tôi kiến nghị anh nên tìm bác sĩ chuyên nghiệp để chẩn bệnh cho Tiểu Nam."
Thiệu Trì không hiểu: "Tiểu Nam đâu có ốm đau gì."
Lê Hiểu Hàm nhìn anh chằm chằm: "Vậy anh có bao giờ nghĩ tới chuyện liệu mẹ của đứa nhỏ có mắc bệnh gì liên quan đến thần kinh hay không?"
Sắc mặt Thiệu Trì lập tức trầm xuống: "Em có ý gì."
"Tôi chỉ là muốn kiến nghị anh đưa Tiểu Nam đi khám bệnh, không có ý khác." Lê Hiểu Hàm nghiêng đầu qua chỗ khác.
"Có phải em muốn biết mẹ của Tiểu Nam là ai không?" Thiệu Trì ngẫm nghĩ một hồi, để tâm chuyện mẹ của Thiệu Nam là ai, tức là cậu ấy vẫn còn để tâm đến mình có phải không.
"Ừm, có thể cho tôi biết không?" Lê Hiểu Hàm có hơi kinh ngạc, Thiệu Trì muốn nói cho mình biết Thiệu Nam không phải con ruột của anh sao? Có phải cậu sắp được đưa Thiệu Nam đi, hai anh em có thể đoàn tụ bên nhau.
Quả nhiên, em ấy vẫn để ý đến mình, thế nên mới quan tâm đến Thiệu Nam, không phải mình không hấp dẫn bằng con trai. Nhưng mà, giờ vẫn chưa là lúc phải giải thích, Thiệu Trì cong môi.
"Giờ em vẫn chưa thể biết được, trừ phi......" Chúng ta ở bên nhau.
Nhưng vừa nghĩ đến Trì Việt Thần, anh lại nghẹn không nói tiếp được.
"Trừ phi cái gì?" Lê Hiểu Hàm hỏi.
"Không có gì, tôi phái xe riêng đưa em về." Thiệu Trì bực, lảng qua chuyện khác.
"Thiệu tiên sinh, nói chuyện không thể chỉ nói một nửa."
"Giờ em không phải là người yêu của tôi, nên tôi không nói cho em biết được."
"Anh có mấy người bạn trai rồi còn tìm tôi làm gì? Thôi khỏi cám ơn." Lê Hiểu Hàm đảo mắt.
"Tôi đã nói bọn họ không phải bạn trai của tôi."
Mới vừa nói xong, người giúp việc liền đến báo với Thiệu Trì, "Đại thiếu gia, Diệp Hi tiên sinh đã đến, đang đỗ xe ạ."
Lê Hiểu Hàm xoay người muốn đi, Thiệu Trì phất tay bảo giúp việc lên chăm Thiệu Nam, Diệp Hi đến đây làm gì vậy chứ!
Còn chưa thấy người mà đã nghe tiếng.
"Lão Thiệu, nghe nói cậu về nhà rồi hả, tôi nói cho cậu biết, lúc nãy hình như tôi thấy cậu diễn viên kia của cậu đi với Trì Việt Thần đó."
Tiếng của Thiệu Trì vọng ra từ đại sảnh: "Câm mồm!"
Lê Hiểu Hàm lập tức nhảy dựng, chẳng lẽ Đồng Khải Văn đang ở với Trì Việt Thần? Hình như đã bị phát hiện.
Giây tiếp theo, Diệp Hi liền xuất hiện trước mắt Lê Hiểu Hàm cùng Thiệu Trì.
Diệp Hi vừa đi vừa nói chuyện: "Tôi nói cậu......"
"Đã bảo câm miệng rồi." Thiệu Trì đứng sau Lê Hiểu Hàm.
Lê Hiểu Hàm nhìn Diệp Hi, hắn kêu Thiệu Trì là "Lão Thiệu", giống bạn bè hơn chứ không giống như người yêu gọi nhau.
Thiệu Trì cũng giới thiệu: "Bạn của tôi, Diệp Hi, không phải bạn trai của tôi."
Diệp Hi: "......" Cái méo gì vậy!
Thiệu Trì lại tiếp tục nói: "Đúng là tôi có bạn trai cũ. Hôm đó cậu ta muốn chọc tức bạn trai cũ của tôi nên mới nói bừa."
Lê Hiểu Hàm đối với lời giải thích của anh giống như có để ý, cũng giống như chả thèm quan tâm lắm, không lên tiếng.
Diệp Hi chỉ chỉ Lê Hiểu Hàm: "Cậu là Đồng Khải Văn?" Thế lúc nãy hắn hoa mắt rồi sao? Chắc là vậy, có khả năng là nhìn nhầm thôi.
Lê Hiểu Hàm gật gật đầu: "Đúng vậy." Hy vọng không có ai nhận ra mình.
Cậu quay đầu nói với Thiệu Trì, "Thiệu tiên sinh, ngày mai tôi còn có việc, có thể nhờ anh phái xe riêng đưa tôi trở về được không?"
Thiệu Trì bất đắc dĩ, nói: "Được."
Tài xế đã lái xe ra, Lê Hiểu Hàm gật đầu chào bọn họ rồi liền rời đi, giờ cậu chỉ ước mình có thể chạy thật nhanh, không muốn ở lại đây dù một