Thẩm Hàn Trì bất giác thấy lạnh, lại rất nhanh biến mất, cũng không suy nghĩ nhiều nhìn hai người họ rời khỏi cửa hàng, nắm tay siết chặt lại.
Cô vậy mà lại dám ăn nói như vậy với hắn, còn dám cầm tay người đàn ông khác?
"Anh Hàn Trì, anh không sao chứ?" Lâm Tiểu Noãn lắc lắc tay áo sơ mi của hắn, giọng nói êm ái như gió xuân, phảng phất sự yếu đuối của nữ tử: "Phượng Tâm vốn dĩ không thích em nhưng vì bác trai bác gái Phượng thương em, anh cũng quan tâm đến em, nên cô ấy mới cố gắng thân thiết với em. Hôm nay thấy anh với em đi riêng, chắc cô ấy giận một chút thôi, anh đừng..."
Thẩm Hàn Trì nghe được giọng cô ta nên tâm tình cũng dịu bớt mấy phần, quay người vuốt tóc cô ta một cái: "Anh không sao. Đợi sau khi lấy được cổ phần trong tay cô ta thì anh sẽ quang minh chính đại đưa em về cửa Thẩm gia, không để em phải chịu thiệt thòi đứng sau lưng cô ta nữa."
Lâm Tiểu Noãn nhíu mày, đáy mắt lộ ra ủy khuất: "Thực ra hôm nay... em không định nói với anh, nhưng mà..."
"Có chuyện gì?"
"Vai diễn của bộ phim hôm nay em thử vai mà hôm qua em nói với anh, vốn dĩ là em đã được chỉ định, nhưng Phượng Tâm không hiểu vì sao sau khi vào phòng thử vai thì lại có được vai diễn, đạo diễn Mạnh đã nói với em là cô ấy bỏ tiền ra mua vai diễn này..."
"Cái gì?" Thanh âm Thẩm Hàn Trì gắt gao đè nén: "Cô ta còn dám chèn ép em?"
"Em không trách cô ấy. Nhưng mà... đây là vai diễn mà em đã bỏ ra rất nhiều công sức để dành lấy, anh Hàn Trì... em không cam tâm." Nước mắt cô ta rơi xuống, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên mười phần mềm yếu, đáng thương, khiến cho người ta nhịn không được mà chua xót. Ủng hộ truyện tại w.a.t.t.p.a.d để được đọc chương mới sớm nhất nhé mọi người.
Thẩm Hàn Trì đau lòng nhíu mi tâm, ôm lấy cô ta vào trong ngực: "Em yên tâm, anh sẽ đi gặp Phượng Tâm để nói chuyện."
"Vâng." Núp trong lồng ngực của Thẩm Hàn Trì, khóe miệng Lâm Tiểu Noãn cong lên một nụ cười.
***
Phượng Tâm dắt Giang Trầm đi đến một cửa hàng khác. Mua cho anh không ít đồ áo.
Giang Trầm bước ra khỏi cửa phòng thay đồ, đứng trước mặt cô nhìn nhìn, có chút rụt rè mặc cho cô xoay trước xoay sau nhận xét: "Không tồi. Mua."
"Bộ này cũng đẹp. Mua."
"Thích cái áo này hả? Gói lại cho tôi."
"..."
Cuối cùng, lúc bước ra khỏi cửa hàng, cô
tay trái tay phải xách đầy túi đồ. Giang Trầm vươn tay muốn cầm giúp lại bị cô đẩy ra: "KHông cần, tôi xách được. Anh chỉ cần ngoan ngoãn đi theo là được rồi." Nhìn anh ngốc nghếch, yếu đuối như vậy sao mà xách nổi chứ?
Giang Trầm có chút khó xử nhìn cô gái cầm một đống túi đi phía trước, thở dài một tiếng rồi bước theo.
Phượng Tâm lái xe trên đường. Trong xe vẫn yên tĩnh như cũ. Lúc dừng đèn đỏ, trong lúc lơ đãng nhìn qua đài phun nước liền thấy một lão ăn mày đang ngồi ở đó. Có điều khuôn mặt này có chút quen thuộc.
Cô lục lọi trong trí nhớ, đến khi đèn xanh vẫn không nhớ ra đó là ai. Cũng không nghĩ nhiều mà lái xe đi.
Vốn định đi về nhà, nhưng lại nghe thấy bụng của Giang Trầm réo lên một tiếng. Anh xấu hổ nhìn ra bên ngoài, không nói lời nào, cả mặt nóng bừng.
Phượng Tâm khẽ cười, đưa anh tới một nhà hàng gần đó. Nhà hàng không lớn, nhưng lại rất an toàn cho những người nổi tiếng như cô. Vì bước vào đây ai cũng đều phải có thẻ hội viên, mà chủ yếu đều là người trong nghè hoặc có thân phận cao quý, chẳng ai rảnh rỗi mà đi bát quái người khác.
Hai người chọn một vị trí trong góc.
Phượng Tâm đưa menu cho Giang Trầm: "Anh chọn đi."
Anh cầm lấy menu chọn món rồi đưa cho cô chọn. Cô cầm lấy rồi đưa cho nhân viên bên cạnh: "Tôi giống anh ấy."
Trong các món được đưa lên, có món tôm. Phượng Tâm không ăn nhiều lắm, ngồi không cũng rảnh tay nên cầm cả dĩa tôm tới trước mặt, bóc hết một lượt.
Hoá ra cô thích ăn tôm. Giang Trầm thầm nghĩ.
Ai ngờ, một bàn tay thon dài trắng nõn đẩy đĩa tôm đã được bóc vỏ ra trước mặt anh.
Giang Trầm có chút giật mình nhìn cô.
“Ăn đi, nhìn gì?” Phượng Tâm trừng mắt.
Giang Trầm có chút bất đắc dĩ cười khổ. Vật nhỏ cướp hết công trạng đã đành, bây giờ lại cướp luôn cả lời thoại của anh nữa.
Có điều, cảm giác được cô cưng chiều... cũng không tệ.