"Tâm Tâm, cậu đang nói gì vậy? Quà tớ tặng anh Hàn Trì thì chắc chắn là do tớ mua rồi." Lâm Tiểu Noãn khẳng định chắc nịch. Thoạt đầu cô ta có chút hốt hoảng không nghĩ tới Phượng Tâm sẽ đòi lại đồ ngay trước mặt bao nhiêu người như thế này.
Dù gì cũng là vật cô tặng đi, trước giờ thấy Thẩm Hàn Trì mang theo bên mình thì Phượng Tâm vẫn luôn vui vẻ vì nghĩ Thẩm Hàn Trì coi trọng mình.
"Thật sao?" Phượng tâm chậm rãi nhướng mày liễu.
Lâm Tiểu Noãn ưỡn ngực nói "đúng vậy." Cô ta căn bản hiểu rằng, không có chứng cứ thì Phượng Tâm chỉ là đang gây sự vô lý. Điều này càng làm Thẩm Hàn Trì thêm ghét bỏ cô mà thôi.
Giang Trầm ngồi một bên, lưng dựa vào ghế nhìn Phượng Tâm một cái, sau đó lại âm trầm nhìn về phía hai kẻ đang diễn trò.
Trong lòng anh hiểu rõ, người phụ nữ này nếu đã làm lớn chuyện, thì chắc chắn đã nắm lấy phần thắng trong tay. Anh chỉ cần ngồi xem kịch hay.
Còn Phượng cha và Phượng Vân Diễn ngồi nãy giờ nhìn lời qua tiếng lại, không biết nên nói gì. Sự việc này vượt quá tầm hiểu biết của hai người bọn họ về mối quan hệ của ba người.
"Phượng Tâm, cô đừng gây sự vô lý." trong lòng Thẩm Hàn Trì tin tưởng Lâm Tiểu Noãn vô điều kiện.
Dù gì cả ba người cùng lớn lên bên nhau, hắn hiểu rõ tính cách mềm yếu, luôn bị ăn hiếp của Lâm Tiểu Noãn.
"Ồ. Anh nói vòng tay này là Lâm Tiểu Noãn tặng. Vậy tôi cũng muốn hỏi xem, cô ta mua nó ở đâu?"
Thẩm Hàn Trì nhìn Lâm Tiểu Noãn.
"Anh Hàn Trì, em không có điều kiện như Tâm Tâm nên chỉ mua ở một tiệm trang sức nhỏ trên đường Nhật Minh." Cô ta nhìn chiếc vòng trên tay Thẩm Hàn Trì chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một sợ dây bện với nhau có đính kèm miếng kim loại nhỏ màu bạc, không khác gì hàng mấy đồng lề đường, vậy nên không chút suy nghĩ liền nói ra.
"Số hiệu là TT1307 khắc ở phía sau miếng bạc. Đây là vòng tay làm bằng chất liệu đặc biệt và được định chế*. Trên thế giới này không có cái
thứ hai đâu."
Nghe Phượng Tâm nói, Thẩm Hàn Trì hơi nheo mắt nhìn Lâm Tiểu Noãn một cái khiến trong lòng cô ta lộp bộp vài tiếng. Hắn nhìn mặt bên trong của miếng kim loại đúng là có mã số TT1307.
Phượng Tâm tiếp lời: "TT là chữ cái đầu trong tên của anh và tôi, 1307 là ngày đầu tiên tôi gặp anh. Tôi muốn tặng anh trong ngày sinh nhật hai mươi tư tuổi của anh, tức là ngày mà hồi nhỏ anh từng hứa sẽ cưới tôi đấy."
Ừm! Lúc nhỏ đúng là hắn từng nói đủ hai mươi tư tuổi sẽ cưới cô, vì lúc đó mới trở thàng người đàn ông đích thực!
Phượng Tâm không để ý lúc cô nói câu kia, bên cạnh xuất hiện một luồng khí lạnh. Nhưng Phượng cha là một người hành tẩu thương trường bao nhiêu năm, lập tức nhận ra sự uy áp của Giang Trầm. Ông cẩn thận không tiếng động liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng thu tầm mắt về.
Người đàn ông này... rất nguy hiểm!
Thẩm Hàn Trì mặc dù rất bối rối nhưng rất nhanh thu liễm sự bối rối đó vào trong. Hắn tháo vòng tay ra, đặt lên bàn: "Trả cô."
"Còn cả cài khuy áo anh đang đeo, chiếc khăn ấm màu đen có hình hoa tường vi,... aizzzz... nói chung là tất cả những món quà từ trước giờ Lâm Tiểu Noãn tặng anh ấy. Trả hết cho tôi đi. Đều là đồ định chế đấy. Không tin tôi có thể cho anh số điện thoại để kiểm tra." Phượng Tâm cười, ý cười không đạt đến đáy mắt.
Trải qua một kiếp, những thứ của cô, cô sẽ đòi lại hết.
Na: không phải là tác giả không chịu ra chương mới, mà tác giả nghỉ sinh. Vừa sinh em bé xong nên cũng chưa có thời gian nhiều để viết và cũng không tiếp xúc nhiều với điện thoại/máy tính được. Mong các bạn độc giả thông cảm.