Mãi đến thời gian lao động vào sáng hôm sau, Lam Tử Ngưng mới bị đưa thẳng tới tổ sản xuất.
Từ xa nhìn thấy Đinh Tiểu Tuyên, Lam Tử Ngưng liền gắng khởi động tinh thần, cười cười đi tới chỗ cô.
Má trái của Lam Tử Ngưng nhìn như hơi hơi sưng. Dường như chưa được uống một giọt nước nào, trên cánh môi có chút nứt nẻ. Ngay khi nàng tới gần, người ngồi bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên liền đứng dậy nhường chỗ cho nàng. Nàng cố gắng không để mình hiện ra vẻ khác thường, cười xấu xa nâng cằm Đinh Tiểu Tuyên lên.
"Làm gì mà mặt như đưa đám thế, nhớ tôi à?"
"Còn có bị thương chỗ nào nữa không?" Đinh Tiểu Tuyên không hề che dấu lo lắng của mình.
"Em lo lắng cho tôi?" Lam Tử Ngưng nhướn mày hỏi cô.
"Ừ, em lo lắng cho chị." Nâng mắt đón nhận ánh nhìn của Lam Tử Ngưng, ánh mắt kiên định.
Lam Tử Ngưng chớp chớp mắt, sửng sốt vài giây, quay đầu nhìn phía khác, né tránh ánh mắt tìm tòi kia, mặt nặn ra nụ cười cà lơ cà phất.
"Ngoan lắm, không uổng công nuôi em."
Trầm mặc một hồi, trên mặt Đinh Tiểu Tuyên hiện ra vẻ đau xót.
"Xin lỗi."
"Tôi phát hiện từ lúc gặp mặt tới nay em nói xin lỗi với tôi quá nhiều lần, nói mấy lời nhảm nhí này cũng vô dụng."
Lam Tử Ngưng tùy tay cầm tấm bản nhựa trên dây chuyền sản xuất. Nàng che giấu ánh mắt không để chính mình toát ra cảm xúc bi thương.
"Tiếu, điều Tiểu Quỷ đi, cho Hổ Nữu một cái công đạo."
"Điều đi?"
"Sao lúc này cô lại ngu xuẩn như vậy?"
"Hiểu rồi hiểu rồi. Vậy, bây giờ thì thế nào?" Tiếu đại muội chép miệng, ý bảo Lam Tử Ngưng quay đầu nhìn về phía sau kho.
Đinh Tiểu Tuyên nhìn lại, là mấy người đàn bà không có ý tốt đi theo sau Tiểu Quỷ.
Mắt thấy Đinh Tiểu Tuyên lại lộ ra vẻ tâm ưu thiên hạ (*), Lam Tử Ngưng lắc lắc đầu.
(*): suốt ngày lo nghĩ chuyện của người khác
"Mật báo, tránh không được phải chịu mấy quyền, không chết được."
"Tiểu Quỷ có thể tìm đến Hoàng Linh?"
"Là ai không quan trọng, quan trọng là tất cả mọi người đều cho rằng đó là nó." Khóe miệng Lam Tử Ngưng hiện lên ý cười nhẹ, giây lát lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, làm người ta khó có thể nắm giữ.
Đinh Tiểu Tuyên kinh ngạc nhìn nàng.
"Chị từng đồng ý với em sẽ bảo vệ cô bé."
"Ấy. Quên mất tiểu sủng vật của tôi có lòng nhân ái chứa chan." Lam Tử Ngưng vươn tay xoa xoa dấu hôn trên cổ cô. "Vừa rồi còn nói lo lắng tôi, bây giờ lại đẩy tôi tới hố lửa. Cô thật đúng là dối trá trước sau như một."
Đinh Tiểu Tuyên cắn răng muốn đứng dậy, bị Lam Tử Ngưng giữ chặt lại.
"Chỉ bằng cô thì có thể đánh lại nhiều người như vậy không? Cho dù cô đánh thắng được, chẳng phải cô đã nói, không phải tất cả mọi người đều giống tôi bị ích lợi che mờ tâm trí? Này, nơi đó có cảnh ngục đấy."
"Lam Tử Ngưng!"
"Nè, lại nữa, bị tôi nói trúng chỗ yếu liền nhảy dựng lên." Lam Tử Ngưng cười hì hì nhéo hông cô. "Tôi ghét nhất bị người lợi dụng, cố tình Tiểu Quỷ kia hay ho lắm, cho nó nếm thử chút giáo huấn."
"Tối hôm qua Hổ Nữu cũng đã rất quá đáng!"
"Đó là chuyện của Hổ Nữu, không liên quan gì tới tôi."
"Bây giờ những người này là chị gọi tới?!" Đinh Tiểu Tuyên tránh thoát cái tay đặt trên lưng của nàng, bắt lấy cổ tay nàng, lớn tiếng chất vấn.
"Nếu tôi nói là đúng vậy thì sao?" Lam Tử Ngưng không giận mà cười.
"Này cảnh sát Đinh, trí tưởng tượng cũng phong phú quá ha. Tối hôm qua Ngưng tỷ đã bị lão Hoàng mang đi, lại không thể phân thân nha."
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Tiếu đại muội biết rõ hai người là ngược luyến tình thâm, bất đắc dĩ mở miệng giải thích giúp Lam Tử Ngưng.
"Ha ha." Lam Tử Ngưng đứng dậy, mang theo một tia thoải mái, tay xoa xoa cái eo đang ê ẩm. "Có phải cô cho rằng tất cả mấy chuyện không chịu nổi đều do tôi làm hay không?"
Đinh Tiểu Tuyên bị hỏi câu này, sững sờ ở nơi đó, trơ mắt nhìn Lam Tử Ngưng đi qua chỗ Chu Nam. Chính là nhìn thấy nàng ở xa dừng lại cước bộ, xoa eo hít sâu một ngụm, cô mới giật mình, thì ra trên người Lam Tử Ngưng còn có thương.
---
Phía sau nhà kho, Chu Nam bị vây trong góc, một người đi đầu túm tóc cô, hung hăng đập vào tường, Chu Nam nhất thời cảm thấy sao trăng bay tứ tung.
"Nhị ngũ tử(*)!"
(*): vốn là tên một hội kín thời nhà Thanh, sau này là ý chỉ mấy kẻ báo tin, mật thám, kẻ phản bội, bán đứng tổ chức.
"Mày trâu lắm, ngay cả lão Hoàng cũng thỉnh tới được."
"Không phải tôi."
Một khuỷu tay hung hăng nện trên đầu Chu Nam, cô lập tức vô lực xụi lơ xuống đất.
"Không phải mày? Không phải mày thì lão Hoàng tới đúng lúc như vậy sao? Lá gan mày lớn lắm. Dám đối nghịch với mọi người."
"Này, cẩn thận một chút đừng đập hư, phải làm kín thôi."
Chu Nam bị người ấn ngã xuống đất, bỏ lên bụng cô vài miếng bọt biển, rồi những người đó tiếp tục dùng sức đạp bụng cô.
"Dập đầu nhận sai với mấy chị đi."
Chịu đựng đau nhức ở bụng, mặt cô đã sung huyết đến mức đỏ bừng, môi rung rung, buông lỏng tay đang ôm bụng ra, bật cười: "Tôi ngu như vậy sao?"
"Được rồi."
Tiếng nói Lam Tử Ngưng vang lên, những người đó tức thì dừng động tác.
"Ngưng