Hai vai bị nắm chặt, tôi tỉnh táo lại, ngẩng đầu đối diện là Tiêu Hàn hai mắt đỏ bừng. Nó lẩm bẩm trong miệng, tôi nghe không rõ nó đang nói cái gì.
Không khí lạnh lẽo lan tràn khắp người, cảm giác được thân thể của mình run rẩy không kiềm chế được, tôi không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào xung quanh, không nhìn thấy Tiêu Hàn nổi giận trước mắt, tôi chỉ cảm giác được một mảnh tĩnh mịch chết lặng.
Đột nhiên, nó buông tôi ra, cầm lấy bức tượng hai người ôm nhau bằng thủy tinh rồi dùng sức ném xuống đất. Nhất thời, vỡ nát tan tành. Tiếng thủy tinh vỡ chói tai làm tôi bừng tỉnh. Tôi sợ hãi bắt lấy tay nó: "Cô ấy ở đâu?"
Tiêu Hàn nở nụ cười, cười đến nỗi tôi nổi hết da gà.
"Chị hỏi cậu, cô ấy ở đâu?!"
"Chị à, anh cả chết rồi." Tiêu Hàn bỏ tay tôi ra, xoay người ngồi xuống sofa.
"Anh cả chết rồi, nhưng câu đầu tiên chị nói với em lại là hỏi con đàn bà kia ở đâu?"
Tôi không thể lý giải ý tứ câu nói kia của nó. Tôi nghe không hiểu, tôi chỉ biết tôi muốn nhìn thấy cô ấy.
"A Hựu ở đâu?!"
"Chị tỉnh táo lại đi, cô ta là phản đồ! Là cô ta hại chết anh cả! Là cô ta hại chết Lam Tiêu Tần!"
"Chị không tin! Cô ấy đang ở đâu?! Nói cho chị biết!"
Ngực tôi bắt đầu khó chịu, thực ngột ngạt, tôi không thở nổi: "A Hựu...... A Hựu không phải phản đồ...... Cô ấy không phải!"
Không thể gượng nổi, tôi ngã gục xuống đất, hô hấp càng thêm dồn dập.
"Lam Tử Ngưng! Chị, con mẹ nó thanh tỉnh lại cho tôi!"
Tiêu Hàn hoảng, tôi thấy nó tìm thuốc, thấy nó sốt ruột. Đúng vậy, nó là em ruột của tôi, nó sẽ không gạt tôi, nhưng A Hựu của tôi, A Hựu của tôi cũng sẽ không gạt tôi.
Tôi quỳ gối trước mặt Tiêu Hàn, tôi muốn cầu xin nó, để nó cho A Hựu cơ hội giải thích. Tôi không tin, tôi không tin A Hựu là phản đồ.
"Chị hai! Đứng lên!" Tiêu Hàn khóc, trong trí nhớ của tôi, từ lúc 8 tuổi nó đã không còn khóc nữa. Thế nhưng nó lại khóc cầu tôi đứng lên.
Tôi không đủ tư cách làm chị, không đủ tư cách làm em, tôi không đủ tư cách làm người Lam gia.
"Tiêu Hàn...... Tiêu Hàn......" Tôi lau nước mắt của nó, vịn nó cùng đứng lên, tôi muốn bình tĩnh lại. Đúng, tôi cần phải bình tĩnh.
"A Hựu ở đâu, chị đi hỏi cô ấy. Chị muốn cô ấy chính miệng nói cho chị biết."
Tiêu Hàn quay đầu đi chỗ khác không nhìn tôi, thở dài.
"Chị sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng, cũng là cho anh cả một công đạo. Nói cho chị biết được không, A Hựu ở đâu?"
"Tầng hầm ngầm."
Ba chữ của Tiêu Hàn làm tôi chấn động, tôi điên cuồng vọt thẳng tới tầng ngầm. Chân dừng lại trước cửa, lại không dám bước vào.
Là A Hựu, thật là A Hựu!
Một vài hình ảnh hiện lên trước mắt tôi. Trước khi đi Thái Lan, anh cả đã dặn tôi, cẩn thận A Hựu. Tôi không có nghe lời anh ấy nói, tôi cố ý để A Hựu đã biết vị trí của anh cả. Tôi đang cá cược, tôi cược là tình yêu của A Hựu đối với tôi. Nhưng tôi thua, thua triệt để, tôi hại chết anh cả. Tôi hại chết Lam Tiêu Tần!
Trong tầng ngầm truyền đến tiếng gậy gộc đánh đập vào da thịt, còn có tiếng va chạm của xích sắt, nhưng không có nghe được chút tiếng kêu nào của A Hựu. A Hựu của tôi, chết rồi sao?
Chữ 'chết' này khiến tôi kinh sợ, tôi đẩy mạnh cửa ra.
May quá, may quá, A Hựu của tôi, A Hựu của tôi không chết.
Một màn trước mắt lại làm tôi ngây ngốc. A Hựu nằm ngã trên đất, trên người quấn đầy xích khóa. Bọn họ xiềng tay xích chân cô ấy lại, gậy gộc cứ như vậy một lần lại một lần đánh vào trên người cổ.
Trên quần áo của cô ấy toàn là máu, chắc là cổ cắn răng, môi đều bị cắn đến chảy máu, lại còn không chịu cầu xin