Bóng đêm, có chút thê lương.
Trong đêm thu, giữa những tiếng xôn xao cười đùa cãi lộn rôm rả quanh quẩn không dứt, xuất hiện ba bóng lưng tiêu điều chậm rãi bước đi dọc trên hành lang.
Hướng Diệc Song vốn là người khỏe nhất, nhưng vẫn hoảng hốt, vì thế Chu Nam thương tích đầy mình ngược lại phải nâng đỡ nàng. Suốt từ nãy giờ, Chu Nam cố ý trêu chọc Hướng Diệc Song, nhưng Hướng Diệc Song vẫn không hề đáp lại lần nào. Mà Đinh Tiểu Tuyên, cứ cúi gầm mặt, cũng không hiểu được.
Chu Nam giữ tay cô lại.
"Chị Tuyên, đến rồi."
Đinh Tiểu Tuyên lấy lại tinh thần, xoay người nhìn giường ngủ của Lam Tử Ngưng, trống không. Cô cố gắng khắc chế nước mắt chực trào, nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Nam nhìn thấy liền biết, trong lòng cũng đã hiểu ánh mắt mờ mịt bất đắc dĩ của Đinh Tiểu Tuyên, khe khẽ thở dài, cười nói: "Chị Tuyên, chị và Lam Tử Ngưng, có thể vẫn còn dây dưa nữa, đừng lo lắng."
Đinh Tiểu Tuyên ngơ ngác đi vào phòng, chỉ bất đắc dĩ chua xót cười: "Xin lỗi, là tôi cứ làm liên lụy hai người"
Sắp xếp cho Hướng Diệc Song xong, Chu Nam xoay người sang ngồi xuống bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên.
"Thương thế của chị thế nào rồi?" Tuy rằng lời này có hơi thừa, nhưng mà, khách sáo hỏi một câu vẫn là được.
Chu Nam không thèm nghĩ mục đích Lam Tử Ngưng muốn mình tiếp cận Đinh Tiểu Tuyên nữa, chỉ biết là, cho dù Lam Tử Ngưng có hận cỡ nào, chắc chắn cũng sẽ không nặng tay với Đinh Tiểu Tuyên được. Nhưng Lam Tử Ngưng hôm nay, quả thật có chút điên cuồng. Đánh người không động mặt, bị người yêu nhất tát tay, cho dù là ai cũng khó có thể chịu nổi.
"Không sao."
Thương là tâm, đau là tâm. Luôn là sau khi tổn thương nàng mới hiểu được yêu có bao nhiêu sâu, lòng có bao nhiêu đau. Cho dù là hủy diệt bản thân cũng muốn bảo vệ gì đó, lý do quang minh chính đại như vậy nhưng đối với nàng mà nói lại quá gượng ép. Thân phận đối lập nhất định nàng không hiểu, không tin. Làm như vậy, là đang tổn thương nàng, hay là bảo vệ nàng?
Một bụng câu hỏi, nhưng không hề có đáp án. Bây giờ cô thực sự không xác định nổi, có phải qua hôm nay, tất cả đều đã trễ, cũng đều xong rồi không.
Bên hông Chu Nam, cách lớp vải mỏng cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo, cô cúi đầu nhìn, là Hướng Diệc Song. Chỉ là dưới cánh tay đang run rẩy của nàng không biết khi nào thì đã là một mảng góc áo đỏ chót. Nàng đang muốn nhấc vạt áo lên, Chu Nam lập tức đè tay nàng lại, nắm chặt.
"Không có việc gì, ra máu cả tuần cũng không chết, nhiêu đó máu có tính là gì." [đố các bạn biết Tiểu Quỷ đang ám chỉ cái gì~~]
Nhìn thấy mờ mịt cùng luống cuống trong mắt Hướng Diệc Song, Đinh Tiểu Tuyên thở dài, kéo nệm lên, lọ thuốc hen suyễn và thuốc tan máu bầm Lam Tử Ngưng cho cô, an an ổn ổn nằm ở nơi đó. Ngơ ngẩn một hồi, cô đưa lọ thuốc tan máu bầm cho Chu Nam, mà tay kia, cầm chặt lọ thuốc suyễn.
"Chu Nam, cầm lấy mà xoa đi."
Chu Nam nhận lấy, chỉ thấy thái độ của Đinh Tiểu Tuyên là một bộ vì nước quên thân, nặng nề thở dài. Trong mắt cô xẹt qua một tia thương hại, nhưng cũng không có nói cái gì với Đinh Tiểu Tuyên, yên lặng nhìn cô rời khỏi phòng.
Trắng cùng đen, chỉ có thể trộn thành xám mới mong được an ổn, cố tình hai người này đều quá mức cố chấp. Có lẽ, đây là một đề bài, đối với Đinh Tiểu Tuyên và Lam Tử Ngưng mà nói vĩnh viễn nan giải.
Mà thôi, chuyện không liên quan tới mình cứ quăng ra sau cái đã, trước mắt, Chu Nam lo lắng, là Hướng Diệc Song. Nàng ấy từ lúc sáng bị cảnh ngục mang tới phòng khách về thì cứ bị vây trong trạng thái hỗn độn như vậy. Nếu không phải chạng vạng hôm nay bị cuốn vào chuyện kia, sợ là nàng sẽ biến thành một khúc gỗ, thất tình lục dục cái gì đều sẽ thoát khỏi linh hồn hết. Nhưng mà Hướng Diệc Song vẫn bị vây trạng thái hoảng sợ trước mắt đây, thoạt nhìn, cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Chu Nam vẫn nắm chặt tay Hướng Diệc Song, nắm thật lâu, lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng không có dấu hiệu ấm áp lên, chỉ là không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Do dự một hồi, Chu Nam lắc lắc chai thuốc trước mặt Hướng Diệc song, tỏ ra thoải mái nói: "Hướng Diệc Song, giúp tôi thoa thuốc được không?"
Hướng Diệc Song siết chặt tay Chu Nam, đột nhiên nghe thấy tên mình, người nàng khẽ run lên.
Chu Nam thật sự rất muốn ôm chặt Hướng Diệc Song vào lòng, nhưng là sợ mạo phạm nàng, chỉ có thể không ngừng nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, từng chữ rõ ràng an ủi: "Đừng sợ, không có việc gì."
Hướng Diệc Song ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Chu Nam, bỗng nhiên trào nước mắt.
Chu Nam thấy nàng lặng lẽ rơi lệ, trong lòng không khỏi khó chịu, tay cô lại khá bẩn, cũng không dám chạm vào mặt nàng, chỉ có thể không ngừng trấn an: "Đừng khóc mà, giờ chúng ta không phải rất tốt sao?"
Hướng Diệc Song nhắm mắt lại, nghe lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ kia, phảng phất giống như một đứa trẻ chịu ủy khuất mà nghe được tiếng gọi thân thiết. Trong nháy mắt, thần kinh vẫn buộc chặt của nàng dần thả lỏng, chậm rãi nói: "Có phải tôi vô dụng lắm không?"
Chu Nam thấy Hướng Diệc Song rốt cuộc chịu mở miệng nói chuyện, lập tức thừa thắng xông lên, ngay cả ngữ điệu cũng cao hơn không ít: "Ai nói chị vô dụng chứ, công phu ngoài miệng của chị rất tốt, còn biết bạo lực ngầm! Chị tâm địa thiện lương, phải gọi là người không đấu với chó dại! Chị, chị đối với tôi rất tốt, chị là sư thái cứu khổ cứu nạn đó! Ai dám nói chị vô dụng!"
Nghe vậy Hướng Diệc Song nở nụ cười, lại vẫn nhắm mắt như cũ, dùng giọng mũi nghẹt nghẹt nói: "Em biết rõ đánh không lại Lâm Bình, sao mà cứ xúc động như vậy."
"Từ nhỏ bị đánh riết quen rồi, thân thể cứng như sắt, đánh không tàn." Trẻ con không có ba mẹ ở trong trường học luôn là kém một bậc, huống chi dì Liên của cô, nghề nghiệp cũng không phải cái gì cao sang, Chu Nam vẫn luôn tự ti yên lặng chịu đựng những trận đánh chửi như cơm bữa. Trước khi vào trong này, chuyện gì cô cũng cố gắng nhẫn nhịn, chỉ cần còn có một hơi, cô đều có thể nhịn. Nghĩ lại, loại người không phú thì quý như Hướng Diệc Song, lúc trước làm gì có dịp chứng kiến tình huống máu tanh như vậy, nhất định là bị dọa sợ không nhẹ, vì thế lại bổ sung nói:
"Thật sự, chị xem xem, không có việc gì!" Chu Nam vừa nói, vừa cắn răng xoay người, ý đồ thể hiện mình cực kỳ thoải mái, mà trên thực tế, toàn thân cô chỗ nào cũng thấy đau.
Lòng Hướng Diệc Song càng chua xót hơn. Nàng không phải không biết, Chu Nam là vì nhìn thấy mình bị Lâm Bình khống chế, nhất thời phẫn nộ mới liều lĩnh xông lên đánh nhau với nàng ta. Nàng mở hai mắt, trước mắt là Chu Nam đang cậy mạnh, trước mắt là Chu Nam vì mình mà ra tay, bóng dáng mơ hồ chồng lên nhau. Chỉ là một cái chớp mắt, trong đầu hiện ra mặt hắn, hồi ức liền nứt ra một khe hở cực lớn, tùy thời đều có thể cuốn nàng vào vực sâu.
Thì ra, tâm không phải do mình.
Phong bế tâm can đã chết lặng, vô số lần tự nói với mình, phải quên hắn, nhất định phải quên hắn! Quên những thứ đẹp đẽ hắn từng mang đến, quên sự tàn nhẫn và quyết tuyệt của hắn khi gài bẫy mình, những vẫn không thể quên cái tốt của hắn.
Hướng Diệc Song càng khóc càng chua xót, nước mắt từ hốc mắt nàng rơi xuống mu bàn tay của Chu Nam. Chu Nam chỉ cảm thấy hoảng hốt bối rối lan khắp toàn thân, nhất thời không biết làm sao: "Sao còn khóc vậy?"
Trong tay căng thẳng, Hướng Diệc Song nhào vào lòng Chu Nam, gắt gao ôm cô, giọng nói khàn khàn mang theo cầu xin: "Để tôi ôm một chút, một chút thôi."
Chu Nam đột nhiên cứng người, đầu óc nhất thời trống rỗng, chỉ sững người tùy nàng ôm mình, không nói được câu gì. Tim nàng kề cạnh tim mình, vốn quả tim thật vất vả mới bình tĩnh được giờ lại đập nhanh như muốn bật ra ngoài. Tuy rằng tình huống trước mắt hình như không nên có cái loại ý tưởng hạ lưu này, nhưng mà thân thể mềm mại kia gắt gao dán sát, cả khuôn mặt cô đã hồng thấu!
Thân mình Chu Nam có chút cứng ngắc, do do dự dự nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng.
"Chị làm sao vậy?"
Hướng Diệc Song chậm rãi đặt cằm tựa lên vai Chu Nam, cảm nhận bàn tay cô mang đến thân thể mình cái loại độ ấm lúc có lúc không này, bất an cùng thấp thỏm của nàng rõ ràng ở mỗi một lần chạm vào thì truyền tới, nàng bỗng nhiên cảm thấy thời gian như ngưng lại, phảng phất còn nghe thấy tiếng tim đập của cô.
Còn có người sẽ lo lắng cho nàng, vì muốn an ủi nàng mà rối đến không biết phải làm sao. Nàng có một loại ảo giác, ôm mình, là hắn, vẫn là người tên Trần Húc luôn liều lĩnh che chở mình, hết thảy chưa từng thay đổi.
Từng gương mặt lại hiện lên trong đầu nàng...
Từ lúc Hướng Diệc Song bắt đầu hiểu chuyển, trong cuộc sống của nàng chỉ có ba, không có mẹ. Làm ba cũng không dễ dàng, một người muốn nuôi con nhỏ, còn phải chăm lo sự nghiệp. Khi đó công ty vừa mới đi vào quỹ đạo, ông ấy bề bộn nhiều việc, bận rộn đến rất ít có thời gian ở cùng Hướng Diệc Song. Cho nên, ba Hướng mang Hướng Diệc Song đến cô nhi viện, mang về một bé trai, để hắn lớn lên cùng Hướng Diệc Song, không để Hướng Diệc Song cảm thấy cô đơn. Mà bé trai kia, tên là Trần Húc.
Lần đầu tiên thấy hắn, ba Hướng bị ánh mắt không chịu thua của Trần Húc hấp dẫn, ông biết, đứa nhỏ này, chỉ cần bồi dưỡng tốt, sau này, có thể gánh vác được trọng trách.
Hướng Diệc Song và Trần Húc cùng nhau khóc cùng nhau cười cùng nhau quậy phá cùng nhau gặp rắc rối, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Hướng Diệc Song sớm quen mỗi sáng tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng ngơid của hắn ngồi trước bàn ăn, nói với nàng một câu: 'Chào buổi sáng, ba đi công ty rồi.'
Đúng vậy, tại lúc đó, hắn như là một chiếc ô của Hướng Diệc Song, hắn vì Hướng Diệc Song mà đánh nhau, thay Hướng Diệc Song nghe mắng, lại cười cười nói với nàng không sao hết.
Những ngày này trôi qua cực kỳ yên bình, Hướng Diệc Song nghĩ nàng mất mẹ, lại có được hai người đàn ông quan trọng nhất trong sinh mệnh. Nàng nghĩ rằng mình đã hạnh phúc hơn biết bao người rồi.
Nhưng khi ba Hướng ngã xuống, lúc đó nàng chỉ 18