Lam tử ngưng bị điều rời khỏi tổ nấu ăn. Mất đi chỗ dựa Lam Tử Ngưng này, ba người Đinh Tiểu Tuyên tự nhiên sẽ không còn ai chịu thương hương tiếc ngọc. Đánh gãy một cánh tay cũng chưa là gì, việc cực nhọc là phải làm, còn phải làm thường xuyên hơn.
Có lẽ sự quyết tuyệt của Lam Tử Ngưng là đả kích rất lớn đối với Tiểu Tuyên. Chu Nam cảm thấy tình trạng của cô không được tốt lắm, thức dậy sớm như vậy, ngày thường tuy là mệt mỏi, cũng không có giống gần đây, một buổi sáng thôi mà ngáp mấy cái. Ngay cả khi lão Lý hung tợn trừng cô cũng không khác mấy. Tinh thần cũng thường không tập trung, phải hét gọi tên cô mấy lần cô mới giật mình lại. Trạng thái như vậy thường kéo dài đến lúc nghỉ ngơi sau giờ cơm trưa, khi đó cô mới có chút tinh thần.
Trong tù cũng sắp khởi công thêm một khu chế biến thực phẩm. Nguyên vật liệu chất chồng như núi, trong phòng bếp chỉ còn lại Thẩm Lâm cùng vài người cầm đầu có chút thế lực. Những người khác bao gồm cả Đinh Tiểu Tuyên cũng bị bắt đi khuân vác.
Tuy nhiên hôm nay ngoại lệ, ngay lúc ít hàng hóa cuối cùng sắp được chuyển xong, Thẩm Lâm tới ôm một bao nilon tái chế đựng bột mỳ đi. Đinh Tiểu Tuyên phát hiện bao trong góc hẻo lánh kia, rõ ràng là loại khác với những bao bình thường mà lần trước vụng trộm quan sát đã phát hiện. Vì thế cô để đồ trên tay xuống, xoay người đi theo hướng của Thẩm Lâm.
"Tiểu tuyên, làm sao vậy?" Hướng Diệc Song nghi hoặc nhìn cô.
Đinh Tiểu Tuyên một câu cũng không đáp lại, khẽ lắc đầu, như là cố gắng khiến đầu óc của mình tỉnh táo hơn.
Rơi xuống rồi. Cái bao kia đã rơi xuống rồi. Giống trò xiếc vậy.
"05744! Làm gì đó!"
Lão Lý hô lên có lệ chứ không cản bước Đinh Tiểu Tuyên. Cô như người ngây ngô không thèm để ý, cứ bước nhanh về phía trước. Chu Nam thấy lão Lý vung côn điện muốn lại gần, vội vàng hi hi ha ha cười nói: "Lãnh đạo, cổ có chút choáng ấy mà."
Khi lái xe sắp tới chỗ cái bao rơi xuống, Đinh Tiểu Tuyên xoay người nhặt lên, cầm trong tay bóp bóp mấy cái, hé miệng cười với Thẩm Lâm.
Chu Nam đã tới đứng bên cạnh cô, chỉ là khá kinh ngạc phát hiện tay Đinh Tiểu Tuyên đều đang run hết lên.
"Chị làm sao vậy?" Chu Nam nắm nắm tay cô, lạnh ngắt.
Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu lên, ánh mắt là một mảnh mù sương, sương mù qua đi thì trong đó lại hiện lên tia phức tạp. Chu Nam còn không kịp thấy rõ, cô lại cúi đầu muốn mở cái bao kia ra.
Thẩm Lâm quay đầu lại, trên mặt có vẻ bối rối không thể che dấu.
Mặt Lão Lý cứng lại, bước nhanh tới bên này. Sắc mặt Chu Nam hơi trầm xuống, thấp giọng nói: "Chị Tuyên, buông tay!"
Gút lại rồi, gút chết, cô có chút nôn nóng, có chút hưng phấn. Tay run rẩy chỉ gỡ được một ít, vật trong tay đã bị lão Lý cướp đi, nàng ta tức giận lớn tiếng la: "Giả bộ bệnh cũng vô dụng! Tiếp tục dọn đi!"
Đinh Tiểu Tuyên run lên, cô siết chặt nắm đấm, cả người không ngừng run rẩy. Đáy mắt cô đã đỏ bừng, có chút cuồng loạn, có chút táo bạo.
Chu Nam một tay nắm tay Đinh Tiểu Tuyên, nhếch miệng vừa kéo cô lui lại, vừa nói với lão Lý: "Đã biết ạ, lãnh đạo, chị ấy cần nghỉ một chút thôi."
Thân mình Tiểu Tuyên còn đang run rẩy, trán đã chảy đầy mồ hôi, sắc mặt cũng tai tái, nhưng ánh mắt đã nhu hòa hơn, thậm chí là trống rỗng.
Chu Nam chỉ cảm thấy cổ tay bị cô siết chặt, mặc dù là có thể cảm giác được có mấy lần cô muốn buông ra, lại giống như không thể buông ra thì nắm chặt lại.
Chu Nam cảm nhận được chút biến hóa nhỏ này của cô, đột nhiên nhớ tới cái gì, tay ôm cô dùng thêm sức.
"Nhịn một chút."
Lại quay đầu làm bộ lơ đãng nhìn thoáng qua Thẩm Lâm, lão Lý vừa vặn nhặt cái bao kia ném vào xe. Mà ánh mắt Thẩm Lâm không e dè nhìn thẳng lại đây, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ dị, trong ánh mắt kia, tựa hồ mang theo khiêu khích đắc ý.
Đây tuyệt đối, không phải chủ ý của Lam Tử Ngưng. Trong lòng Chu Nam có chút không yên, ôm Đinh Tiểu Tuyên ra vẻ bình tĩnh: "Hướng Diệc Song, tôi mang chị ấy rời khỏi đây, chị yểm trợ."
Lui từng bước một, hai người thật vất vả trốn sau kệ hàng hóa, Đinh Tiểu Tuyên buông lỏng tay Chu Nam bị nắm đến đỏ ửng ra, ngồi chồm hổm xuống, gắt gao siết chặt kệ sắt bên cạnh, cắn răng.
Chu Nam không lên tiếng, chỉ nhíu chặt mày nhìn cô chằm chằm.
Cố ổn định một hồi, Đinh Tiểu Tuyên chậm rãi thả lỏng tay ra, nhưng vẫn không có tinh thần ngồi dựa vào kệ sắt, mỉm cười: "Còn kém một chút, tới không phải lúc."
"Sao lại thế này?"
Đinh Tiểu Tuyên chậm rãi đứng dậy, đưa tay lên môi ra hiệu không cần lên tiếng, kéo Chu Nam tới cửa khu sảnh lớn. Hai người lẳng lặng ngồi chồm hổm coi chừng. Trong sảnh có vài người xếp chén bát lên bàn, thẳng đến khi trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, tiểu lâu la bên cạnh Thẩm Lâm đi đến vị trí của Đinh Tiểu Tuyên, thừa dịp hỗn loạn, cầm thuốc trong tay thả vào trong tô thiếc của cô.
Đó là tô đựng canh, trong nước canh nóng hổi như vậy, cái gì cũng sẽ tan hết!
Ngay lúc Chu Nam vẫn còn khiếp sợ, Thẩm Lâm vừa quay về lại làm ra hành động bất ngờ, nàng ta thoải mái đổ hết canh của Đinh Tiểu Tuyên đi.
Trong lòng Chu Nam trầm xuống, đã nghiện mất rồi! Thức ăn bị bỏ thuốc như vậy là từ bao lâu rồi! Thật vất vả Đinh Tiểu Tuyên mới có thể lật lại bản án, nếu như lúc này bị điều tra ra được là có dùng thuốc, hậu