(*): chống địch bằng kế ly gián
Thói quen ở trong bóng tối, lệ thuộc vào hắc ám... Ánh sáng đối với nàng mà nói, sẽ chỉ là một đao phủ, mang đến vạn kiếp bất phục. Chỉ có tại vực sâu hắc ám, ẩn náu trong đêm tối, mới dám bóc trần hiện thực tàn khốc kia ra. Vết thương dữ tợn vốn ngủ say bị xé ra đầm đìa máu tươi, cảm giác đau đớn rõ ràng, tuyệt vọng.
Mở mắt, nhắm mắt, toàn là đen tối. Là thật, là giả, đều là hận.
Nàng rõ ràng hiểu được, lúc này đây, không thể bại, bại rồi, Lam gia sẽ chấm hết, vĩnh viễn không có ngày có thể xoay chuyển. Tâm huyết cả đời của Lam Tiêu Tần cũng sẽ thành nước chảy về biển đông.
"Lam Tử Ngưng."
Trong không gian âm u, trống vắng không một tiếng động, là một mảnh yên tĩnh, tiếng gọi của Đinh Tiểu Tuyên, như một tiếng gọi kỳ diệu, quấn chặt lấy nàng, bao trùm lỗ tai, không thể trốn thoát.
"Ngưng, chị có thấy đỡ hơn không."
"Ngưng, em lo cho chị lắm, nói một chút gì đi, để em biết chị không có sao."
"Hoàng Linh lấy lý do gì mà biệt giam chị chứ? Nơi này quá ẩm, không tốt với bệnh tình của chị."
Tiếng nói của cô, không chút nào che dấu nôn nóng, cảm xúc lo lắng, rõ ràng từng chữ, nhưng cũng đau lòng từng chữ.
Sau một hồi trầm lặng, Đinh Tiểu Tuyên nhắm hai mắt lại. Trong bóng tối này, chỉ có thể phác thảo ra hình ảnh trong đầu, vẽ ra khuôn mặt rạng ngời của nàng, mới có thể thôi miên chính mình.
Nhưng sự hồi đáp không tiếng động kia, như là một loại lên án quyết tuyệt, lại như là một loại oán hận vô tình.
Đối với cô, đây là hình phạt tàn khốc.
Đinh Tiểu Tuyên hiểu rõ, đối với Lam Tử Ngưng mà nói, mình chính là ác ma khát máu, luôn ngụy trang bằng vầng sáng thiên sứ. Nhưng cô thật sự lo lắng, chỉ cần một câu, hoặc là một tiếng động thôi cũng được. Hèn mọn cầu xin: "Chị nói một câu đi được không, chỉ một câu thôi cũng được."
'Ầm'
Tiếng vang nặng nề, là tiếng đánh lên cửa sắt.
"Chị không sao, tốt rồi."
Đây là điều an ủi cô duy nhất lúc này, nhưng trong đó lại lộ ra hàn khí, một cỗ hàn khí dày đặc hận ý.
'Koong keng.'
Là tiếng cửa sắt tầng ngầm phát ra từ xa xa. Ở nơi bóng tối khôn cùng này, tiếng động dù có nhỏ cỡ nào đều trở nên vang dội hơn rất nhiều. Cho dù người đi đường cố tình đi chậm, đi đều bước, cô vẫn có thể nhận ra, kia không chỉ là cảnh ngục.
'Keng két...'
Cửa nhỏ để đưa cơm từ từ mở ra, tốc độ kia lại chậm đến quỷ dị, giống như là đang che giấu tiếng mở ở cánh cửa khác. Mà trong đó, còn gồm cả cửa ở phòng cách vách, là gian biệt giam của Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng ngẩng đầu dựa vào tường, nhìn tia sáng len vào nơi khe cửa sắt hờ khép, lười nhác hỏi: "Em thì sao?"
"Cái gì?"
Thật đột ngột, cũng không tính là lời hỏi han quan tâm, làm không khỏi Đinh Tiểu Tuyên ngây ngẩn.
"Tại sao lại nhốt em."
Trong con ngươi thâm thúy chỉ có bình tĩnh, nàng chỉ đang lẳng lặng chờ đợi trò chơi bắt đầu. Trong giọng điệu của nàng, để che dấu dối trá cùng hung tàn, không thể tránh khỏi phủ một chút hàn ý.
"Đánh nhau."
Là biết rõ còn cố hỏi, lời kia cũng quá mức cố ý, Đinh Tiểu Tuyên tựa hồ đều có thể đoán được, giờ phút này khóe miệng của Lam Tử Ngưng, đang treo một nụ cười tà mị, mang theo trào phúng, mang theo khinh thường, thậm chí còn có chán ghét.
Nhất định. Đinh Tiểu Tuyên có chút tự giễu cười, số mệnh đã tuyên cáo nên một tương lai thảm đạm. Có giãy dụa cỡ nào, có phản kháng cỡ nào, chung quy chỉ có thể khuất phục trước vận mệnh.
"Có phải Thẩm Lâm biến em thành như vậy không?"
Hơi thở lạnh lùng xen lẫn hỗn loạn, ngay cả bản thân Lam Tử Ngưng, cũng có chút nghi hoặc những lời này có phải là một phần trong phần trình diễn dối trá sắp tới hay không nữa.
"Em đang nhẫn nhịn sao?"
Gắt gao siết chặt bàn tay, ánh mắt trong suốt, chỉ có hận ý.
Khuôn mặt Đinh Tiểu Tuyên từ đầu đến cuối đều đang cười, khó chịu, như là ống khói bị nghẹt, hai má của cô có chút đỏ ửng, thở hơi gấp.
Nàng căn bản không tin, Đinh Tiểu Tuyên thật sự là bị nghiện, đó chỉ là đang giỡn với nàng mà thôi. Mục đích, vẫn là vì muốn tăng khoảng cách giữa nàng với Lâm Bình, cho nên, nàng phải phối hợp.
Hít sâu vào một hơi, Lam Tử Ngưng tận lực muốn mình tỉnh táo lại, muốn sử dụng chất giọng thành khẩn nhất để người tin phục.
"Đinh Tiểu Tuyên, em còn bằng lòng tha thứ cho tôi không? Là tôi làm hại em nghiện thuốc, tôi biết tôi sai rồi."
Đinh Tiểu Tuyên bên kia trầm mặc, điều này làm cho nàng có chút bất an không yên. Mờ mịt, bi thương, tuyệt vọng, tất cả là cảm xúc biểu lộ qua lời nói của nàng.
"Đinh Tiểu Tuyên, tôi sắp chết mới biết được, tất cả đều là giả."
Tất cả của em đều là giả, cho đến hôm nay, em vẫn cứ lợi dụng tôi.
Tử vong, là hai chữ cô không muốn đối mặt nhất. Đinh Tiểu Tuyên giật mình, biểu cảm cơ mặt có chút cứng ngắc. Giữa lừa gạt và trung thành, cô do dự.
"Tất cả bây giờ đối với tôi mà nói đều không còn quan trọng, mặc kệ em là Kha Hựu cũng được, là Đinh Tiểu Tuyên cũng tốt, chỉ có em. Tại lúc tôi nghĩ rằng linh hồn sẽ thoát ly thân thể, trong đầu của tôi chỉ còn lại một mình em."
Giả! Những lời này đều là giả! Hen suyễn phát tác là giả! Trò chơi tràn ngập gian dối đã bắt đầu, là em phản bội trước mới khiến tôi không từ thủ đoạn!
"Ngưng... Mặc kệ chị làm gì với em... Em không trách chị... Vĩnh viễn cũng sẽ không hận chị..."
Đinh Tiểu Tuyên đứt quãng nói, không có oán hận, không có đau thương, không có lừa gạt. Cô thấy khá may mắn, cửa thông gió bị hư, khiến trạng thái giờ phút này của cô càng có vẻ chân thật, hoặc có thể, là hoàn toàn chân thật. Ít nhất tại một khắc này, là lời nói ra từ tận đáy lòng, cô không muốn trộn lẫn thêm một chút dối trá nào.
"Tôi nghe lời em, an an phận phận không muốn gì hết, chỉ cần em."
Đây có lẽ là yên tĩnh ngắn ngủi trước cơn giông bão, khóe miệng Đinh Tiểu Tuyên bất giác cong lên. Cô không biết Lam Tử Ngưng diễn nhập tâm như vậy, mục đích là gì, chỉ là rõ ràng cảm giác được sự phẫn nộ của nàng. Mặc dù là nói dối, cô vẫn không muốn thoát khỏi lời nói dối đó, cô vẫn cố hết sức buông lời khuyên phục vô vị:
"Em không xa cầu chị tha thứ cho em, không hy vọng xa vời... Chúng ta còn có thể cùng nhau. Em biết... Chị có cái thân bất do kỷ của chị. Em biết... Chị có lập trường của chị... Tình cảnh của chị, em biết chị không... buông xuống được, em biết đó sẽ là hại chị mang danh bất nghĩa. Giao cho em, chỉ cần chị... Không ... nhúng tay vào nữa, chỉ cần giao Lâm Bình ra, Lam gia... Sẽ không trách tội chị."
Lời nói đứt quãng như thế, kịch này thực là diễn đến tròn vai. Nàng cười xì một tiếng, thản