Một đường lẩn trốn khắp hang cùng ngõ hẻm, Đinh Tiểu Tuyên dùng mấy trăm đồng lấy từ chỗ Phương Ảnh mua một cái áo khoác, mua chút bánh mỳ và nước, sau đó dùng mấy đồng còn sót lại với mấy món đồ trong túi mua một chiếc xe đạp, kót két đạp đến chỗ ở, thật cẩn thận tiến vào khu nhà, đến trước cửa mới thấy cửa sắt rỉ sét gần hết đã mở rộng, mà cửa gỗ bên trong chỉ khép hờ.
Nhìn kỹ xuyên qua khe cửa, trong phòng hỗn độn không chịu nổi, ngăn tủ ngã xuống, quần áo bên trong bày đầy ra đất. Chiếc áo thun trắng tinh cũng biến thành vải đen nằm trên mặt đất. Hiển nhiên nơi này đã bị người ta lục lọi tra xét mấy lần, thật sự không còn thứ gì giá trị, ngay cả cửa chính cũng rộng mở.
Đinh Tiểu Tuyên thật cẩn thận với đồ vật để ở cửa, đẩy ra cửa ra một chút, nghiêng người vào phòng. Trong phòng không có tiếng động gì, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên sàn có mấy dấu chân, dấu chân một đường kéo dài đến phòng tắm.
Ngồi xổm xuống, nhặt cây phơi đồ bị bẻ gãy lên, Đinh Tiểu Tuyên nhấc chân chậm rãi bước đến cửa phòng tắm. Cửa đang đóng, lắng nghe một chút, bên trong hình như có tiếng nước chảy rất nhỏ, nhưng không có tiếng động khác, nắm chốt cửa, từ từ vặn mở.
Đột nhiên, có tiếng chuông từ trong phòng tắm phát ra.
Đinh Tiểu Tuyên cả kinh, vội vàng buông tay ra đứng tại chỗ, phát ra một tiếng động không lớn hơn tiếng kim rớt.
Bên trong ngoài tiếng chuông liên tục vang lên, hình như không có động tĩnh khác. Tiếng chuông như là bị cái gì che đầu, vang vọng trầm lắng. Một cảm giác bất an nhất thời hiện lên trong lòng, Đinh Tiểu Tuyên quyết mở cửa ra. Trong phòng tắm không có bóng dáng của ai cả, chỉ có nước màu đỏ thẫm chảy theo khe nứt trên nền nhà.
Sự yên lặng làm người ta hít thở không thông, Đinh Tiểu Tuyên nín thở, ánh mắt nhìn theo nước chảy loang, trong bồn tắm tràn đầy thứ chất lỏng đỏ thẫm, màu đỏ nhưng không đều, nó bị nước rỉ từ vòi chảy ra làm loãng bớt, trên mặt nước có mấy sợi tóc đen bổi lềnh bềnh.
Tiếng chuông làm trái tim người ta băng giá vẫn còn vang vọng không tha, nơi phát ra tiếng là từ dưới nước.
Tiểu Nghiên......
Một tín hiệu khủng bố truyền vào trong đầu, không dám tưởng nữa, sau một lát chần chờ, Đinh Tiểu Tuyên kéo bước chân nặng nề đến cạnh bồn tắm, nhắm mắt lại, đưa tay thò vào trong nước.
Ngoài ý muốn, đáy nước trống rỗng, chỉ có thể cảm giác được lực cản của nước, Đinh Tiểu Tuyên đè nén quả tim đập dữ dội, tiếp tục mò một chút thì thấy một vật như là túi gì đó. Bên trong như có vật cứng đang rung, đưa lên mặt nước, mấy sợi tóc kia và vật thể nọ liền lộ rõ hình dáng.
Thì ra, chỉ là tóc giả.
Thở phào nhẹ nhõm mấy cái, Đinh Tiểu Tuyên mở cái túi bọc dày kia, lấy ra di động không ngừng rung, ấn nút nghe.
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, sau đó, giọng của Lam Tử Ngưng không nhanh không chậm vang lên: "Ngươi làm ta đợi thật lâu."
Lời cảnh cáo tàn khốc như thế, giọng điệu vô tình như thế, bên trong đôi mắt Đinh Tiểu Tuyên chợt lóe một tia đau nhức, còn hòa lẫn sợ hãi cùng phẫn nộ, giọng cô run nhè nhẹ: "Tiểu Nghiên ở đâu?"
Lặng im một lát, vẫn là giọng điệu lạnh lùng đó: "Sao không hỏi ta đang ở đâu?"
Lời của Lam Tử Ngưng đạm mạc xa cách giống như ma chú, quanh quẩn trong phòng tắm trống rỗng, một cảm giác lạnh lẽo bao phủ lấy Đinh Tiểu Tuyên, cả người ướt sũng khiến thân thể cô nhịn không được run rẩy. Cô lại theo bản năng gầm nhẹ: "Lam Tử Ngưng, không cần thương tổn em ấy!"
Tạm dừng giây lát, sau đó chỉ có tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Lam Tử Ngưng, mí mắt Đinh Tiểu Tuyên giật giật.
Không cần, trăm ngàn lần đừng thương tổn em ấy, ta không muốn hận ngươi.
Không con ngữ điệu băng lãnh nữa, mà là khôi phục lại giọng điệu trêu tức ngả ngớn vốn có của Lam Tử Ngưng: "Uy, không biết muội muội bảo bối của ngươi ở trong tay ta sao? Bộ dạng tuyệt tình tuyệt ý đó sao không chịu thu lại đi, giả bộ dụ ngọt ta một chút cũng được mà."
Khóe mắt hơi hơi ướt át, như trút gánh nặng, thân mình mềm nhũn dựa vào tường, lời nói có chút chụt hơi: "Ngươi biết rõ ta ở đâu, thả em ấy, ta ở đây chờ ngươi."
"Mặc kệ, ngươi tìm đến ta đi."
Giọng điệu Đinh Tiểu Tuyên mang theo bất đắc dĩ và mỏi mệt: "Muốn ta làm như thế nào ngươi nói cho ta biết đi."
"Đến phòng bếp nhìn thử."
Đinh Tiểu Tuyên hơi hơi thở dài, đỡ vách tường đứng lên, chậm rãi tới phòng bếp, đầu tiên đập vào mắt, là một cái dĩa hình bầu dục dài đã được đậy lại đặt trên bếp.
"Ta làm đó, một chút cũng không tanh đâu."
Đinh Tiểu Tuyên không ăn cá, lúc trước dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của Lam Tử Ngưng, Đinh Tiểu Tuyên mới cố gắng nếm thử một chút.
Lật lồng bàn lên, quả nhiên là cá mú kho tộ.
"Đũa ở trong thùng bên chân ngươi."
Đinh Tiểu Tuyên cúi đầu, có thùng giấy ở dưới cạnh chân, cô chậm rãi ngồi xuống, xé mở băng dán, tầng trên cùng là một hộp đựng cơm bằng túi nilon, lấy hộp cơm ra, là một cái hòm thuốc. Tay Đinh Tiểu Tuyên run rẩy mở ra, trong hòm thuốc có nước khử trùng, thuốc kháng viêm, băng gạc, bông y tế, thậm chí thuốc cầm máu QuikClot mà quân Mỹ hay sử dụng cũng có bên trong. Nước mắt đã cuồn cuộn đảo quanh hốc mắt, cô gắng đè nén để không phát ra tiếng nào.
"Kinh hỉ, thích không?"
Khụt khịt một chút, Đinh Tiểu Tuyên tiếp tục tìm đồ bên trong thùng, bên trong hốc nhỏ là mọt chiếc chìa khóa xe, tầng cuối cùng là một bộ lễ phục lệch vai màu trắng, một đôi giày cao gót màu bạc.
"Nếu ngươi không nghe lời, tiếp theo sẽ không còn kinh hỉ nữa, chỉ có kinh hách."
Toàn bộ ý thức của Đinh Tiểu Tuyên đều bị Lam Tử Ngưng đảo loạn, như bây giờ, cẩn thận quan tâm từng chút xíu nhỏ đó, cô khát vọng, lại e ngại. Lam Tử Ngưng yêu cô sâu đậm, nhưng hận ý cũng nồng đậm không kém, không chỉ là hận Đinh Tiểu Tuyên, nàng còn hận chính mình. Mỗi một phân nhu tình lúc này đây như là kim châm mang theo độc, như là con nhím, càng liều mạng ôm chặt, càng gai đâm vào người cả hai càng sâu đến vên thương luy