Bên dưới tấm chăn mềm là một cơ thể yếu ớt, Đinh Tiểu Tuyên sốt rất cao, nhiệt độ cứ lúc cao lúc thấp, đầu óc bị nóng sốt hành đến choáng váng, như chìm sâu vào cơn mê man. Băng dán trắng bọc quanh đầu kim tiêm, đưa từng giọt chất lỏng trong suốt vào bàn tay tái nhợt kia, truyền chúng vào trong cơ thể cô.
Đinh Tiểu Tuyên mở mắt ra, hình ảnh trước mắt quay cuồng chếnh choáng, mơ hồ lại thấy được Lam Tử Ngưng bên người. Không nhớ nổi là lần tỉnh lại thứ mấy, mặc kệ là ban ngày hay ban đêm, Lam Tử Ngưng luôn nắm tay cô nằm bên kia giường, có khi thì nhìn chằm chằm mình tỉnh lại cười vui sướng, có khi thì đỏ mắt yên lặng rơi lệ, có khi thì tựa đầu bên mình ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy Đinh Tiểu Tuyên tỉnh lại, Lam Tử Ngưng chớp nháy đôi mắt đầy tơ máu, nhẹ nắm tay cô, nhẹ giọng nói nhỏ: "Đừng ngủ nữa mà."
Lông mi Đinh Tiểu Tuyên rung động, không nói gì.
Lam Tử Ngưng cúi đầu, sâu trong đôi mắt là một màu đen sâu sắc khó hiểu, cúi đầu cười nói: "Ngươi ngủ tiếp thì vẫn vậy thôi, vẫn là ở bên cạnh ta, trốn không thoát."
Đinh Tiểu Tuyên quay đầu đi, cô không muốn nghe.
"Ngươi thật sự rất xấu, cứ thích chơi trốn tìm với ta mãi. Mà có muốn trốn ta đến thế nào, cuối cùng ta cũng sẽ tìm được ngươi."
Cực kỳ mỏi mệt, mi mắt Đinh Tiểu Tuyên nặng nề khép lại.
Lam Tử Ngưng chậm rãi buông tay ra, dỗ dành: "Ngươi ngủ thật lâu, đã nhiều ngày rồi Tiểu Nghiên không gặp được ngươi, nàng sẽ lo lắng. Ngươi mong nàng lo lắng cho ngươi sao?"
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, rất dồn dập, như là chạy rất nhanh.
Đinh Tiểu Nghiên vội vàng đẩy cửa phòng ra, thở phì phò, liếc mắt một cái nhìn thấy bóng dáng vô cùng suy yếu đang nằm trên giường, run rẩy kêu một tiếng: "Chị......"
Lam Tử Ngưng giương mắt nhìn về phía cửa, sau đó phất tay, ý bảo Tiểu Trương đóng cửa lại.
Đinh Tiểu Nghiên chạy đến trước giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, hốc mắt phiếm hồng, thật cẩn thận ôm lấy bàn tay cô: "Chị ơi, em là Tiểu Nghiên, chị mở mắt lên nhìn em đi."
Lam Tử Ngưng ngẩng đầu nhìn bình truyền nước từng giọt từng giọt nhiễu xuống, giọng điệu vẫn trầm thấp biến nhác như trước: "Tiểu Nghiên đến rồi, ngươi không muốn thấy nàng sao?"
Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên tay Đinh Tiểu Tuyên, nước mắt Đinh Tiểu Nghiên chảy xuống như vỡ đê: "Chị...... Chị ơi đừng ngủ nữa!"
Lam Tử Ngưng đau lòng vỗ về mái tóc của Đinh Tiểu Tuyên, trầm mặc không nói, sau đó đứng dậy xuống giường, cực lực lãnh đạm nói: "Ta chỉ cho ngươi cơ hội này thôi, mau mở mắt ra nhìn nàng."
Dù vậy, trong lời của nàng vẫn chứa đầy lo lắng không thể che dấu. Nàng đi đến trước bàn làm việc, châm thuốc lá, quay đầu nhìn thoáng qua, từ từ bước đến phía trước cửa sổ, cách xa ra khỏi chỗ của Đinh Tiểu Tuyên.
Đinh Tiểu Tuyên vẫn luôn ngủ rất trầm, Đinh Tiểu Nghiên rơi nước mắt lắc đầu: "Chị, mẹ còn đang chờ chúng ta đó."
Lam Tử Ngưng nao nao, tay hút thuốc dừng một chút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, dụi điếu thuốc còn đang hút dở, xoay người tựa lên mép tường, ngẩn ngơ nhìn Đinh Tiểu Tuyên đang nằm trên giường.
Đinh Tiểu Nghiên buông lỏng tay ra, vọt tới trước mặt Lam Tử Ngưng, ánh mắt sắc bén hung hăng trừng Lam Tử Ngưng: "Rốt cuộc là cô muốn tra tấn chị ấy đến khi nào!"
Lam Tử Ngưng mờ mịt quay đầu, như là đang suy ngẫm, một lát sau, khi mở miệng, bên khóe môi nàng kéo lên một nụ cười nhẹ: "Cả đời."
Lam Tử Ngưng lướt qua người Đinh Tiểu Nghiên, đi thẳng tới chỗ Đinh Tiểu Tuyên: "Là cả đời, ngươi có nghe không? Mau ngồi dậy."
Đinh Tiểu Nghiên xoay người, kéo Lam Tử Ngưng lại, túm người nàng nhìn thẳng vào mình: "Rốt cuộc cô có còn thích chị của tôi không hả!"
Lam Tử Ngưng bị kéo bất ngờ, trên cánh tay bị móng tay đâm vào, có hơi đau, khiến nàng từ trạng thái hoảng hốt tỉnh táo lại, nàng nghiêng đầu không nói, nhìn người trên giường rồi cười.
Đinh Tiểu Nghiên giơ tay lên, vung một cái tát mạnh lên bên mặt của Lam Tử Ngưng: " Rốt cuộc cô có còn thích chị của tôi không hả!"
Lam Tử Ngưng bị một cái tát bất thình lình, lảo đảo lui ra sau mấy bước, mấy sợi tóc rũ rượi phủ xuống trước mặt, chắn mất tầm nhìn về phía Đinh Tiểu Tuyên, không thèm để ý sát khí quanh thân Đinh Tiểu Nghiên phía sau, khóe miệng hơi hơi giơ lên, từ từ đứng vững lại, vuốt tóc ra sau tai, cười nhạt quay đầu nhìn thẳng Đinh Tiểu Nghiên: "Yêu, rất yêu."
Đinh Tiểu Nghiên lắc lắc thân thể Lam Tử Ngưng: "Cô nhìn chị ấy xem! Cô nhìn xem cô hành hạ chị ấy thành bộ dạng gì rồi! Cô vui vẻ sao! Cô có vui vẻ không hả!"
Lam Tử Ngưng tùy ý động tác thô lỗ trên tay Đinh Tiểu Nghiên, nhắm mắt lại tự hỏi. Trên người còn mang cừu hận, trọng trách, hẳn là, có vui vẻ. Lam Tử Ngưng chậm rãi mở mắt ra, giọng nói mềm mại tựa lồng hồng: "A...... Tôi nên vui mừng chứ."
Đinh Tiểu Nghiên lại giơ tay lên, mắt một cái tát chuẩn bị rơi xuống, Lam Tử Ngưng miễn cưỡng nâng tay đỡ, bình tĩnh nói: "Đừng đánh mặt, cô ấy nhìn thấy, sẽ đau lòng."
Đinh Tiểu Nghiên siết tay đến trặng bệch, cố sức đẩy Lam Tử Ngưng ra: "Chị ấy không phải Kha Hựu của cô! Không phải! Chị ấy là Đinh Tiểu Tuyên! Chị ấy chỉ là Đinh Tiểu Tuyên!"
Lam Tử Ngưng chậm rãi bước đến trước bàn, cầm roi da lên, ngón tay vuốt lên vết máu còn dính trên thân roi, từ từ thở ra, ném tới trước mặt Đinh Tiểu Nghiên: "Trên người cô ấy, hai mươi bốn roi."
Đinh Tiểu Nghiên tức không kiềm được, quát to: "Đồ điên! Sao cô không chết đi chứ!"
Lam Tử Ngưng khẽ thở dài, nâng mắt nhìn nàng, khóe môi hơi cong lên, vẽ ra nụ cười nhìn không rõ cảm xúc trong ấy: "Tôi, không thể chết được."
Một lát sau, Lam Tử Ngưng đi đến trước mặt Đinh Tiểu Nghiên, hất cằm, sau đó xoay người lại, bắt đầu cởi nút áo. Hôm nay, nàng cố ý mặc một chiếc áo len mỏng. Nàng nhìn cái người yếu ớt nằm trên giường, đưa lưng trần về phía Đinh Tiểu Nghiên.
"Mỗi một roi, tôi đều sẽ trả cho cổ."
Đinh Tiểu Nghiên hơi giật mình, cắn răng: "Tôi xin cô, tôi van cô buông tha cho chị ấy được không. Nếu nhất định phải đền mạng, tôi thay chị ấy trả cho cô có được không?"
Lam Tử Ngưng nghiêng đầu, ngữ điệu không mặn không nhạt: "Tại sao lại van xin tôi, không phải cô cũng giống chị cô, đều rất cứng đầu sao?" Ánh mắt của nàng nháy mắt tràn ngập oán nộ: "Các người quên tôi nói rồi sao, tôi muốn các người muốn sống không được!"
Đinh Tiểu Nghiên nhặt roi lên, dùng hết sức quất: "Đồ điên! Cô là cái đồ điên!"
Lam Tử Ngưng như trút được gánh nặng quay đầu lại, tay nắm chặt đuôi giường, cố gắng không để bản thân nhíu mày, mím môi để không hé ra tiếng kêu nào. Trong phòng chỉ có tiếng khóc của Đinh Tiểu Nghiên cùng với tiếng roi vụt qua.
Một roi, hai roi, ba roi......
Dường như Đinh Tiểu Nghiên quất