"Đó là cảnh sát, rõ ràng là có quen Tiểu Tuyên tỷ. Kế hoạch của các nàng, chính là đoạt lại thuốc phiện trên tay cô. Hơn nữa còn muốn tóm luôn bọn này." Hoàng Cần thêm mắm thêm muối nói: "Một ngày bất trung trăm ngày không cần, Tử Ngưng tỷ, cô chỉ là người trong cuộc u mê, đến nỗi bị xoay vòng vòng. Tâm lực mệt mỏi, kết quả chỉ tổn thương chính mình."
Lời nói của Hoàng Cần khiến Lam Tử Ngưng chấn động. Không thể nào! Vừa rồi Đinh Tiểu Tuyên còn nói cô sợ mình bị bắt, cô còn nói cô đã muốn ném máy theo dõi đi rồi! Cả ngày nay, nơi nơi đều là bẫy, khắp nơi đều là thế. Lam Tử Ngưng cảm thấy sắp nổ tung. Đầu óc không cách nào hoạt động nổi.
Daniel cười nói: "Cho nên, bạn của em tôi sẽ không xuất hiện, hắn chờ cô ở Anh quốc." Sau đó xoay người đi tới thang máy.
Hoàng Cần nói tiếp: "Tử Ngưng tỷ, Interpol giúp cảnh sát trong nước khống chế chiếc thuyền này, hì hì. Vở kịch ngày hôm nay, chỉ là vì muốn giáo huấn đám cảnh sát tự cho là đúng kia một chút thôi." Hoàng Cần đi đến trước mặt Lam Tử Ngưng, phất tay. "Đi lên tầng cao nhất, nhìn xem Tiểu Tuyên tỷ muốn diễn vở gì."
Đinh Tiểu Tuyên cố gắng khiến bản thân trấn định hơn, tuy rằng, hiện tại đầu óc đang hỗn loạn vô cùng, rốt cuộc cảnh sát đến đây bao nhiêu người cũng không biết. Nhưng có một điều có thể xác định, không thể nói với Lam Tử Ngưng. Nếu không với tình thế hiện tại của nàng, nhất định sẽ sống mái một trận với cảnh sát. Đến lúc đó thương vong thế nào, không thể tưởng tượng được. Còn có thể làm sao đây? Đưa tay chịu trói? Ngoài Lam Tử Ngưng, cảnh sát muốn bắt còn muốn tên người mua nước ngoài kia, nếu phá hủy giao dịch, không bắt được người mua, Lam Tử Ngưng hẳn cũng không trốn thoát. Không phá hủy giao dịch, Lam Tử Ngưng bị bắt, nàng lại phải gánh thêm một tội danh. Nhưng, nếu là từ trong tay mình giao ra, vậy thì, Lam Tử Ngưng có thể giảm án được một ít.
Lam Tử Ngưng đắm chìm trong khiếp sợ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh. Đinh Tiểu Tuyên sống chết đòi đi theo là vì cái gì? Ngay từ đầu đã muốn phá hủy cuộc giao dịch này sao? Vậy một màn thẳng thắn trên trực thăng kia là gì? Lạt mềm buộc chặt? Bây giờ lại là gì nữa đây?! Mềm không được nên chuyển qua cứng rắn? Không đúng! Đây quả là mâu thuẫn!
Đó là cảnh sát, người tiếp xúc với Đinh Tiểu Tuyên là cảnh sát. Nếu Đinh Tiểu Tuyên biểu hiện kinh ngạc, hoặc là, Đinh Tiểu Tuyên biểu hiện kinh hoảng, vậy có nghĩa là cô cũng không biết chuyện. Hô hấp của Lam Tử Ngưng dồn dập, chậm rãi chuyển tầm mắt đến trên người Đinh Tiểu Tuyên. Làm ơn, hãy cho ta nhìn thấy vẻ bất an của ngươi. Làm ơn, hãy cho ta tin tất cả đều không phải cái bẫy ngươi tốn công dựng nên!
Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu, nhìn về phía Lam Tử Ngưng cũng đang nhìn mình, nhấc khóe miệng cười với nàng.
Cười! Cô đang cười! Rốt cuộc có lời nào của Đinh Tiểu Tuyên là thật hay không!!!
Lúc này Lam Tử Ngưng dồn hết toàn bộ vốn liếng vào vụ này, không chỉ lấy ba ký hàng từ Hạo lão, trước khi rời Thái Lan, nàng còn sai Minh Huy lấy thêm từ chỗ Hạo lão tất cả thành phẩm, trên trực thăng còn có chừng trăm ký hàng, chuyện đó ngay cả Đinh Tiểu Tuyên cũng không biết. Bởi vì một lần này, nàng muốn gánh vác tương lai của tất cả huynh đệ trong Lam gia, bây giờ thật sự không thể thất bại! Giờ phút này Lam Tử Ngưng hoàn toàn không thể suy xét gì nữa, tâm tư loạn thành một đoàn. Tay siết chặt ly rượu, đáy mắt hiện ra từng mảnh từng mảnh tuyệt vọng, cuối cùng chuyển hóa thành hận ý sắc bén, xuyên thấu qua đôi mắt sáng trong của nàng. Bên miệng, lại đáp trả Đinh Tiểu Tuyên một nụ cười đầy thâm ý. Lam Tử Ngưng không thể bình tĩnh, khuôn mặt đỏ lên, sau đó nghiêm túc nói với Hoàng Cần: "Bây giờ. Lập tức!"
Hoàng Cần cười nâng chén với Đinh Tiểu Tuyên, trấn an Lam Tử Ngưng nói: "Đừng có gấp, cô đừng biểu hiện rõ ràng quá."
Ánh mắt Lam Tử Ngưng như chỉ nhìn mình Đinh Tiểu Tuyên, kỳ thật không phải, khóe mắt đã thoáng nhìn qua Vương Mộc Trà, giao cho Minh Huy một cái túi to giống như đúc. Lam Tử Ngưng cứng ngắc nở nụ cười với Đinh Tiểu Tuyên, run rẩy đưa tay chỉ chỉ Minh Huy phía sau Đinh Tiểu Tuyên.
Thần sắc Đinh Tiểu Tuyên ngưng trọng, chỉ lẳng lặng nhìn Lam Tử Ngưng, khẽ cất giọng khàn khàn: "Là ta, lại một lần nữa đẩy ngươi về phía vực sâu vạn trượng."
Lam Tử Ngưng hất cằm với Minh Huy, Minh Huy trao cái túi mà Vương Mộc Trà đưa hắn cho Đinh Tiểu Tuyên.
Đinh Tiểu Tuyên cúi đầu, nhìn túi kia, hít một hơi sâu, giọng nói có phần nặng nề lên tiếng: "Đi đâu?"
Vương Mộc Trà híp hai mắt, khóe miệng nhanh chóng vẽ lên một tia cười nhẹ, giây lát lại biến mất không thấy bóng dáng, nâng tay lên, chỉ chỉ chỗ thang máy: "Tầng cao nhất."
Lam Tử Ngưng không thể nào bình tĩnh được. Đinh Tiểu Tuyên muốn làm gì?! Biết rõ có cảnh sát, nếu là vì bắt mình, túi kia không phải nên nằm trong tay mình sao? Hoặc là, cô lại ngu xuẩn đến vì muốn bắt người mua kia, vì ngăn cản đống hàng đó tràn ra thì trường, nên bán cả hai người. Đây là lựa chọn của cô, vì tín ngưỡng vì nguyên tắc có thể cái gì cũng không muốn! Tình yêu trong mắt chính là không đáng một đồng như thế!
---
Ra thang máy, đây là tầng cao nhất của du thuyền. Gió đêm xào xạc, cuốn đi tất cả ấm áp, chỉ chỉ còn lại một khoảng không lạnh giá.
Ở đây chỉ có một cái bàn dài. Trên bàn bày sẵn toàn là món ngon rượu thơm. Ngay khi Đinh Tiểu Tuyên lên tầng cao nhất, Lam Tử Ngưng và Hoàng Cần, cùng với tên con lai Daniel đã ngồi đó trước. Vương Mộc Trà kéo Đinh Tiểu Tuyên đi tới, bồi bàn đi tới kéo ghế cho các nàng.
Daniel gõ bàn, bồi bàn thắp nến lên, từng đợt hương thơm làm say lòng người nhất thời tràn ngập quanh bàn.
Khẩn cấp muốn biết chân tướng, Lam Tử Ngưng không kiên nhẫn nói: "Daniel tiên sinh, giao dịch gọn gàng dứt khoát đi."
Đinh Tiểu Tuyên sửng sốt một chút, như là có chút hoảng hốt đối với thái độ bình tĩnh như vậy.
Daniel làm như không nghe thấy, vỗ vỗ tay, một đám bồi bàn từ ngoài cửa bước vào. Trên tay mỗi người đều bưng khay, đi đến bàn dài, đưa lên là món gan ngỗng.
Hoàng Cần tiến đến gần bên tai Lam Tử Ngưng nói nhỏ: "Sáu tên bồi bàn đều là cảnh sát, đại khái còn năm phút đồng hồ, trò hay sắp trình diễn." Hoàng Cần nâng ly nước trái cây với Đinh Tiểu Tuyên cười nói: "Tiểu Tuyên tỷ, có thể dạy tôi một chút, làm thế nào để được như cô, khiến Tử Ngưng tỷ tha thứ cho cô hết lần này tới lần khác, còn một lòng một dạ với cô đến vậy?"
Đinh Tiểu Tuyên rõ ràng ngửi được địch ý và sự châm chọc trong lời nói của Hoàng Cần, cười nhạt, ánh mắt chỉ nhìn Lam Tử Ngưng. Dưới ánh nến mờ ảo, ngắm Lam Tử Ngưng phong tình vạn chủng không sót một chút gì, Đinh Tiểu Tuyên nhìn đến có chút say mê.
Nụ cười của Lam Tử Ngưng ôn nhã lại hòa lẫn vẻ xa cách lạnh lùng: "Cái mạng này của tôi gần như là nằm trong tay cô ấy. Chỉ cần cô ấy muốn, tôi sẽ cam tâm tình nguyện dâng bằng hai tay."
Daniel quan sát một lượt, dường như ý thức của vài cảnh sát đã bắt đầu có chút mơ hồ, ngoài nữ cảnh sát mà Hoàng Cần chỉ định ra, hắn cười đứng lên, đi đến cái bàn phía sau bàn dài, lấy ra một cái thùng, hai tay chống lên cạnh bàn: "Các quý cô, trò chơi bắt đầu."
Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu nhìn Phương Ảnh, đột nhiên cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng.
Lam Tử Ngưng phát hiện tình huống Đinh Tiểu Tuyên có chút không ổn, nhíu mày định mở miệng, bị Hoàng Cần ấn xuống.
Vương Mộc Trà cười khẽ lắc chén rượu, nói với Đinh Tiểu Tuyên: "Đinh Tiểu Tuyên, cầm túi của