Singapore.
Minh Huy mang theo Đinh Tiểu Tuyên tới quán bar Lam Tử Ngưng mở cho hắn. Quán bar bao trọn cả một tầng. Đại khái, người giống bọn họ, làm cái gì cũng không muốn quang minh chính đại. Minh Huy đi vào nơi này mới phát hiện, quán bar đã kinh doanh được một thời gian, dưới danh nghĩa của một người bản xứ. Nhưng người chưa từng xuất hiện, tất cả lợi nhuận đều chuyển vào tài khoản cuối cùng Lam Tử Ngưng giao cho Minh Huy.
Minh Huy dùng khoản tiền đó, thuê hai phòng ở phía sau quán bar, một phòng cho Đinh Tiểu Tuyên, một phòng cho mình. Kỳ thật, hắn thật sự không muốn có chút xíu gì liên quan tới Đinh Tiểu Tuyên nữa. Nhưng Lam Tử Ngưng đã giao phó, phải bảo vệ Đinh Tiểu Tuyên, thì hắn chỉ có thể làm theo.
Dường như Đinh Tiểu Tuyên sống khá tốt, ít nhất nhìn bên ngoài thì là như vậy. Nên ăn cơm sẽ ăn cơm, nên ngủ sẽ ngủ, ngẫu nhiên sẽ tới quán bar giúp pha chế rượu. Pha chế, là công việc của Kha Hựu ngày đó.
Sau này phải sống thế nào, Đinh Tiểu Tuyên chưa biết. Hoặc là phải tìm một công việc khác, không nên làm sâu gạo, không nên mặt dày mày dạn nhận lấy sự an bài của Lam Tử Ngưng.
Dù sao, cũng đã chia tay.
Đứng ở quầy bar, lau sạch ly rượu, Đinh Tiểu Tuyên đột nhiên ý thức được, phân phân hợp hợp lâu như vậy, chưa có ai nói tới hai chữ 'chia tay' cả.
Nhưng lúc này đây, hình như là thật sự khác rồi. Vô luận là tách ra sau khi bị phát hiện thân phận, hay là lần Lam Tử Ngưng rời khỏi nhà giam, hay là lần tuyệt vọng muốn chấm dứt sinh mệnh. Ít nhất còn có yêu, ít nhất còn có hận, ít nhất còn có từng đợt từng đợt đau đớn nhè nhẹ dây dưa.
Hiện tại, Lam Tử Ngưng, hẳn là đã hết hy vọng, không còn tình yêu để phung phí nữa.
Từ trước là hai người.
Đột nhiên, chỉ còn lại một người.
Đã không còn ràng buộc, đã không còn tra tấn, quên những tổn thương nàng mang tới, là đáp lại nàng. Hẳn là giải thoát rồi, nhưng tâm vẫn cứ trống rỗng, như là không có phương hướng, một mình, sầu muộn đến phát hoảng.
"Tiểu Kha, phiền cô xách túi rác đi vứt dùm với, giờ tôi không rảnh tay."
"Tiểu Kha?"
Một bartender khác lấy cây lau nhà gõ gõ lên quầy bar, Đinh Tiểu Tuyên mới hồi phục tinh thần nhớ ra là đang kêu mình: "A, biết rồi."
Đinh Tiểu Tuyên chui ra quầy bar, kéo túi rách lớn màu đen ra ngõ hẻm phía sau quán.
Trời mưa, mặt đất ướt sũng, bầu trời cũng âm u. Tiếng mưa tí tách không ngừng, phố cảnh xa xa mông lung trong màn mău, hẻm nhỏ vắng lặng, chỉ một hai người vội vàng tới lui.
Mưa rơi lắc rắc, từng giọt tí tách, lăn từ mái hiên xuống đất. Đinh Tiểu Tuyên đứng ở dưới mái hiên, ngẩng đầu đón hạt mưa, tự giễu cười. Còn nhớ vừa mới khôi phục thân phận Đinh Tiểu Tuyên, cái tên xa lạ kia phải được kêu thêm nhiều lần, mới có thể quen nổi.
Một chiếc xe lướt qua căn hẻm làm nước văng lên tung tóe, Đinh Tiểu Tuyên hơi cười cười, đóng cửa sau quán bar lại, chậm rãi ra tới đầu hẻm. Đứng ở đầu hẻm, Đinh Tiểu Tuyên nhìn tủ kính trưng bày phía bên kia đường. Tủ kính phản chiếu hình ảnh bản thân với mái tóc dài sắp tới eo, vươn tay xoắn xoắn đuôi tóc trong bàn tay, sau đó chậm rãi thả ra. Tóc vẫn rời rạc buông ra, nhưng, có đã hơi cong. Ngẫu có xe lướt qua, dẫn theo gió và mưa tới, cùng với cơn lạnh ập vào mặt, mơ hồ tầm mắt. Nhưng như vậy, người trong tủ kính, dường như đã biến thành nàng.
Thì ra mấy ngày nay chết lặng, vùi nàng tại một góc thật sâu trong tâm trí, chỉ là lừa mình dối người. Nàng là thói quen không thể phủi bỏ, cuối cùng sẽ lơ đãng bắt chước từng hành động nhỏ, cuối cùng sẽ nhớ lại từng cái tốt của nàng qua mỗi hành động nhỏ đó.
"Lam Tử Ngưng, không phải ngươi muốn trả lại cho ta tự do sao?"
Minh Huy vẫn đứng ở phía sau, đá lon bia từ dưới đất qua.
Bên chân bị vật cứng gì đó đụng phải, Đinh Tiểu Tuyên quay đầu lại nhìn xuống, là một lon bia. Trong tầm mắt có một đôi giày quen thuộc dần dần tới gần, Đinh Tiểu Tuyên xoay người nhặt lon bia lên, không có mở ra, mà là đưa tới trước mặt Minh Huy.
Minh Huy không có tiếp, tự khui lon của mình ra uống một ngụm.
"Có cảm thấy cô rất không biết xấu hổ không?"
Đinh Tiểu Tuyên cười gật gật đầu.
Minh Huy nhún nhún vai: "Ít nhất cũng hiểu được nhiêu đó."
"Vậy...... Tôi đi đây......" Đinh Tiểu Tuyên khui lơn bia, hít một hơi rồi nhấp một ngụm.
"Nàng sai tôi bảo vệ cô, đây là nhiệm vụ của tôi." Minh Huy vòng quanh Đinh Tiểu Tuyên một vòng, nhớ lại vóc dáng của Lam Tử Ngưng, sau đó nói: "Cùng lắm thì cô chỉ có cái dáng cao là xứng với nàng. Tôi không hiểu."
Đinh Tiểu Tuyên sửng sốt một hồi, cười cười không nói gì.
"Ai, đánh tôi một quyền đi." Minh Huy đột nhiên dừng bước, ưỡn ngực lấy tay vỗ hai cái.
Đinh Tiểu Tuyên cũng không ngẩng đầu: "Có phải các người đều nghĩ rằng, anh đánh tôi một quyền, để tôi đánh lại một cái, như vậy liền huề nhau?"
"Không phải vậy chứ sao nữa?"
Đinh Tiểu Tuyên lắc lắc đầu, cười nói: "Vết thương lành, sẹo vẫn còn đó." Cho dù là kéo lại chút hơi tàn ở bên cạnh nầng, vết thương giữa hai người, là dấu vết vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Như bây giờ rất tốt, có lẽ thời gian sẽ làm quên bớt tổn thương, có lẽ thời gian có thể khiến vết sẹo cũng nhạt đi.
"Chỉ có cô là như vậy sao? Chẳng lẽ nàng không phải?" Minh Huy nói xong lại bắt đầu kích động, ngón trỏ cách không chỉ vào Đinh Tiểu Tuyên, vẻ mặt phẫn nộ gầm nhẹ từng chữ một: "Cô nợ nàng, đời này kiếp sau rồi kiếp sau sau cũng không thể trả hết."
Đinh Tiểu Tuyên ngơ ngác đứng đó chờ Minh Huy lên án xong, sau đó xoay người thả lon bia xuống, không nói hai lời đi ra ngõ hẻm.
Minh Huy tỉnh táo lại, nghi hoặc hỏi: "Đi đâu?"
"Không muốn nợ nàng nữa." Đinh Tiểu Tuyên không có quay đầu, tiếp tục bước đi.
"Cô sẽ không chết đúng không."
Chết? Sẽ không, đã đáp ứng Lam Tử Ngưng rồi, sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Đinh Tiểu Tuyên cười khẽ lắc lắc đầu.
Minh Huy nhắm mắt làm ngơ quay đầu nói: "Vậy thì cút đi." Mắt thấy Đinh Tiểu Tuyên đã khuất khỏi tầm mắt, Minh Huy vội vàng tiến lên bắt lấy cô: "Này! Kỳ thật, tôi thích nàng." Minh Huy buông tay ra, gãi gãi mũi: "Tôi thích nàng, mới không vừa mắt cô."
Đinh Tiểu Tuyên không có phản ứng gì, giống như đã sớm biết rồi. Minh Huy đỏ mặt hỏi: "Rõ ràng như vậy sao?" Minh Huy thở dài thườn thượt: "Tôi rất hối hận, nếu không phải tôi, các người cũng không thể sáp lại gần."
Cuối cùng Đinh Tiểu Tuyên cũng ngẩng đầu, nhìn Minh Huy giờ phút này xấu hổ không thôi: "Vì sao anh không ở lại bên nàng?"
"Tôi khác cô, cho dù nàng bắt tôi nuốt đạn, tôi cũng sẽ làm mà không hề chớp mắt." Minh Huy ngẩng đầu, cười hì hì khoa tay múa chân: "Cái kiểu này của cô là phung phí của trời. Khuôn mặt này, dáng người này, chậc chậc, đều là gu nữ thần của tôi."
Đinh Tiểu Tuyên thật sự cảm thấy bản thân đáng bị coi thường. Kỳ thật nếu không phải ba lần bốn lượt cố ý an bài, ắt hẳn Lam Tử Ngưng cũng sẽ không yêu mình. Tạo thành hôm nay,