Đinh Tiểu Tuyên là bị lời nói của hắn làm cho kinh sợ, nhất thời đầu óc trống rỗng sững sờ ở nơi đó. Ngón tay cô lạnh ngắt, ánh mắt nhìn theo bóng Minh Huy tông cửa xông ra. Mảnh tâm yếu ớt như vỡ tan, đôi mắt dâng trào nước. Một trận lạnh buốt xông thẳng đỉnh đầu.
"Lam Tử Ngưng!"
Lúc Đinh Tiểu Tuyên đuổi theo ra, trực thăng đã cách mặt đất mấy tấc. Minh Huy đưa tay dùng sức lôi Đinh Tiểu Tuyên kéo lên phi cơ, lạnh lùng đẩy cô một cái.
"Trước khi chết, Tiểu Trương đã gọi điện cho Hàn ca. Một mình nàng, một mình nàng đi Anh quốc! Là nàng cố ý đẩy cô đi! Là nàng cố ý bức chúng ta ra xa!"
Hốc mắt Minh Huy đỏ lên, chức cơn phẫn nộ khiến người ta hít thở không thông. Cả người Đinh Tiểu Tuyên vẫn choáng váng lâng lâng. Cô không biết vì sao sự tình lại đột ngột biến thành như vậy. Không phải Lam Tử Ngưng ổn lắm sao? Không nàng đã biết rõ tất cả, cấu kết với Hoàng Cần trốn tránh sự truy đuổi của cảnh sát sao?!
Minh Huy hít sâu một hơi, lấy hai khẩu súng trong túi to màu đen bên chân ra, lạnh lùng ném cho Đinh Tiểu Tuyên.
"Nếu nàng chết, tôi tuyệt đối ... tuyệt đối... sẽ không bỏ qua cho cô! Cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ bản thân mình!"
Chết!
Trái tim Đinh Tiểu Tuyên đập điên cuồng, nước mắt cũng chực trào ra. Lam Tử Ngưng, Lam Tử Ngưng ngươi, vì sao... vì sao lại đi chịu chết một mình chứ?! Là vì ta sao? Có phải hay không?!
"Thu hồi nước mắt của cô đi! Vô dụng!" Minh Huy thấp giọng rít gào, từ lồng ngực phát ra tiếng vang khát máu: "Lão tử nhất định sẽ xốc hắn!"
Tay trái Đinh Tiểu Tuyên đè xuống bàn tay phải cầm súng đang không ngừng run rẩy. Hai mắt trầm xuống, bóng dáng kia lướt qua tâm trí. Đinh Tiểu Tuyên nắm chặt khẩu súng lạnh băng, cắn môi cố nén dòng lề đang trào ra không ngừng. Cô kích động gầm nhẹ, như trút ra hết nỗi hối hận trong lòng: "Chờ ta, nhất định phải chờ ta!"
---
Trực thăng hạ cánh trước nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây. Nhìn chung quanh một vòng, nơi này là một khu công nghiệp bị bỏ hoang. Trên người Minh Huy đã đeo hai khẩu súng tự động(*), bên hông dắt ba quả lựu đạn, trong tay của hắn còn cầm một khẩu súng. Lam Tiêu Hàn sát khí bừng bừng liếc nhìn Đinh Tiểu Tuyên một cái, sau đó sắc mặt càng trầm hơn, nôn nóng lên nòng khẩu súng.
(*) hay 'súng tiểu liên'
"Hàn ca, tình huống thế nào?" Giọng Minh Huy mơ hồ có chút run rẩy.
Lam Tiêu Hàn siết nắm đấm, hai tròng mắt bởi vì đau lòng mà trở nên đỏ bừng, nghẹn giọng nói: "Hàng bị Tiểu Trương chuyển đi. Trước khi tìm được hàng, chị ấy sẽ không có chuyện gì, sẽ không đâu!"
Tình huống khẩn cấp, Lam Tiêu Hàn chỉ mang đến năm người, thêm Minh Huy và Đinh Tiểu Tuyên, tổng cộng chỉ có tám người. Đối mặt với một tập đoàn khổng lồ, chuyến này, dữ nhiều lành ít.
"Cậu ở lại, ở lại bên ngoài đi." Đinh Tiểu Tuyên không để ý thái độ lạnh lùng của Lam Tiêu Hàn với mình, chậm rãi nói.
"Không ai cho cô tới giúp vui đâu! Cô còn muốn chạy thì cút ngay đi!" Đôi mắt đỏ ngầu của Lam Tiêu Hàn chứa hận ý ngập trời: "Không phải do cô thì chị ấy đâu có biến thành như vậy!"
Sắc mặt Đinh Tiểu Tuyên vẫn trắng bệch, tim đập nhanh đến cực điểm. Không thấy được nàng, không thể sờ tới nàng, không biết tình huống của nàng, không biết nàng ở đâu! Từ trước đến nay cũng không ngờ rằng Lam Tử Ngưng có thể chiếm cứ toàn bộ tâm tư của mình như lúc này. Đinh Tiểu Tuyên gắng đứng vững, tới gần Lam Tiêu Hàn: "Vì chị của cậu, vì nàng, cậu phải ở lại. Ở lại nơi an toàn. Tìm chỗ cao một chút để yểm hộ cho bọn tôi!"
Ánh mắt đỏ bừng của Lam Tiêu Hàn nhìn cô, thần sắc phức tạp, giọng khàn khàn: "Đinh Tiểu Tuyên."
"Tôi dù có liều mạng, cũng sẽ cứu nàng ra. Tôi sẽ trả Lam Tử Ngưng cho cậu!" Đôi mắt đau nhức tràn ngập hơi nước.
"Bớt sàm ngôn đi! Lão tử muốn san nơi này thành bình địa!" Minh Huy nắm chặt súng, ánh mắt căng thẳng, gầm lên như thú dữ bị bắt nhốt.
Đinh Tiểu Tuyên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, để bản thân trấn tĩnh, để bản thân tỉnh táo, run rẩy nhìn Minh Huy đang trong cơn thịnh nộ.
"A Huy, chúng ta đi một vòng khu xưởng đi. Bây giờ không biết nàng ở đâu, không thể làm chuyện hy sinh vô ích!"
Minh Huy oán hận phun xuống đất một ngụm đàm, gật đầu liên tục.
Tránh trong bụi cỏ quan sát thấy, khuôn viên khu nhà xưởng này rất lớn. Mỗi gian nhà xưởng có hàng rào, có cổng trước cổng sau. Khu nhà máy thỉnh thoảng còn người nước ngoài thân hình vạm vỡ đi qua đi lại, bên hông dường như đều đeo súng. Nhưng nhiều xưởng như vậy, căn nào mới đúng đây?
"Chậm một phút nàng liền nguy hiểm hơn một phần. Không lao ra vĩnh viễn cũng không biết nàng ở đâu!" Minh Huy nện mặt đất, nói xong thì bật dậy muốn vọt đi, bị Đinh Tiểu Tuyên dùng sức đè lại: "Anh bình tĩnh một chút!"
"Lam Tử Ngưng sống hay chết cũng không biết, cô còn có thể bình tĩnh?! Tôi thật bội phục cô!" Minh Huy gầm lên, giãy dụa. Lời còn chưa dứt, Tiểu Vương đã lui xuống bên phải xoay đầu bỏ chạy: "Huy ca, em đánh lạc hướng bọn chúng. Mấy anh quan sát xem người của chúng từ đâu đi ra."
Trong thân thể Đinh Tiểu Tuyên đều là lửa, cháy hừng hực đến nỗi khiến cô miệng khô lưỡi khô. Lam Tử Ngưng không sao. Nàng không có sao đâu!
Tiểu Vương chạy tới cổng vào nhà máy, trốn vào bủi cỏ cao tới eo gần đó. Hắn nã một phát súng lên trời, ngay sau đó co giò chạy vụt đi. Mới chạy ra mấy mét, từ trong nhà máy màu xanh chạy ra hai người. Mà người đang tuần tra xung quanh cũng tiếng súng truy lại đây.
'Bằng bằng vằng' vài tiếng tiếng súng, bụi cỏ dại Tiểu Vương đã dùng để ngụy trang đã tan nát, bụi đất bay tứ tung.
Xa xa Tiểu Vương còn đang dồn hết toàn lực bỏ chạy, hắn đã kéo đám người đuổi theo hướng về phía xa xa.
Đã xác định được, là gian nhà máy màu xanh kia. Minh Huy đẩy Đinh Tiểu Tuyên ra, hung hăng nói: "Tôi tiến vào cổng trước từ bên phải, cô đi cửa sau từ phía bên trái tới."
Minh Huy lấy hai băng đạn trong túi quần cùng hai quả lựu đạn bên hông nhét vào trong tay Đinh Tiểu Tuyên.
"Nàng đang đợi cô." Vừa dứt lời, Minh Huy lập tức dẫn ba người xông về hướng Tiểu Vương mới vừa chạy đi.
Minh Huy thuận lợi kéo sự chú ý của đám người phía cổng trước, nhưng hành động như vậy, thực rõ ràng rằng người bên trong đã biết có kẻ đang xâm nhập. Nếu bởi vì thế mà khiến người trong đó nóng nảy, thực có thể sẽ mang Lam Tử Ngưng đi. Cho nên hiện tại một phần giây cũng không thể lãng phí.
Đinh Tiểu Tuyên cởi dây thun đen trên cổ tay xuống, buộc hết mái tóc dài lên đỉnh đầu, Trần Minh và Vương Dương còn ở lại thì đi theo Đinh Tiểu Tuyên, lẻn vào từ cửa sau để đề phòng sơ suất.
Chính thức tiến vào nhà xưởng, mới phát hiện nơi này giống nhà kho mái tôn(*), một gian cao ba tầng và phía xa kia là một gian cao hai tầng. Đinh Tiểu Tuyên đợi người trốn vào kho hàng xong, nghe tiếng bước chân nôn nóng của bọn họ càng ngày càng gần, Đinh Tiểu Tuyên thoáng ló thân ra, nhìn thấy một người cầm súng đi tới bên này. Lúc vừa thò người ra, hắn đang kiểm tra phía bên trái, không có nhìn về phía kho hàng bên này.
(*) giống thế này
Đinh Tiểu Tuyên một lần nữa tránh sau kệ hàng, giao một quả lựu đạn cho Vương Dương nói: "Anh canh ở đây. Nếu bọn chúng rút lui, anh liền phóng tín hiệu." Quay đầu nói với Trần Minh: "Không cần nổ súng, đừng gây sự chú ý."
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, Đinh Tiểu Tuyên ấn theo khoảng cách khhi nãy đã quan sát, ước chừng bước chân của người kia. Tim đập rất nhanh, lại liều mạng kiềm xuống, hít thở sâu, kiên nhẫn chờ đợi người kia tới gần, đã gần như có thể nghe thấy rõ ràng tiếng giày của hắn ma sát với mặt sàn.
Trần Minh đột nhiên lao ra giướng súng chỉa vào hắn. Đinh Tiểu Tuyên dùng sức đạp một cái, làm kẻ kia ngã sõng soài. Trần Minh vẫn nổ súng, súng của hắn có gắn ống giảm thanh, nóng súng kề sát, viên đạn chui vào đầu kẻ kia. Người nọ ngay cả một chữ cũng chưa kịp lên tiếng đã mất mạng.
Nhìn lỗ hỗng đang trào máu ra, Đinh Tiểu Tuyên hoảng hốt, lời của Trần Minh thlàm cô tỉnh táo lại: "Chỉ có người chết mới không mở miệng!"
Trần Minh kéo Đinh Tiểu Tuyên, chạy nhanh vào phía trong nhà xưởng, tiến vào gian cao ba tầng kia. Tầng một là khu hàng, càng không ngừng lại gần, hơi thở nguy hiểm chung quanh tựa hồ càng rõ ràng hơn. Khu hàng có ba người đang cẩn thận lục soát.
Ba người, không bại lộ là không thể! Trần Minh trực tiếp giương súng bắn về phía ba người kia, nhưng không gây tổn hại tính mang. Người kia đột nhiên hô to: "There!"
Ngay sau đó, trên kệ hàng liên tục không ngừng vang lên tiếng súng 'bằng bằng bằng'. Ánh lửa bắn ra bốn phía. Cùng lúc đó, Đinh Tiểu Tuyên tóm lấy tùng các tông trên kệ, dùng sức ném lên không trung phía bên phải. Không ngoài dự kiến, viên đạn 'bằng bằng' bắn nát cái thùng các tông. Đinh Tiểu Tuyên thừa