Cái tát khiến Chu Tư Viễn ngây cả người. Đây là lần đầu tiên hắn gặp mẹ Lôi, làm sao bà ấy biết được gút mắc giữa hắn và Dĩ Chân?
“Cậu nhìn đi!” Mẹ Lôi chỉ vào bàn trà, ép bên dưới lớp kính dày là một tấm ảnh chụp, “Đây là thứ tôi tìm được ở dưới gối của Tiểu Đình.”
Chu Tư Viễn nhìn thấy trong ảnh là khuôn mặt tươi cười của Dĩ Chân, vành mắt hắn chợt ngấn lệ. Đó chính là tấm ảnh hai người họ chụp trong hôn lễ, niềm hạnh phúc ngọt ngào khi ấy vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt, vậy mà bảo bối tươi sáng rạng rỡ kia đã vĩnh viễn ra đi rồi.
Chu Tư Viễn quay đầu lại thì thấy mẹ Lôi đang thắp hương cho Dĩ Chân. Trong tấm ảnh, Dĩ Chân đang chăm chú nhìn hắn, đôi mắt anh tựa như hồ sâu. Chu Tư Viễn đi tới, không kiềm được vươn tay vuốt ve gương mặt Dĩ Chân, nước mắt lại phút chốc chảy tràn.
Chu Tư Viễn muốn đón mẹ Lôi về nhà mình sống, nhưng bà nói hình bóng của Tiểu Đình vẫn còn lưu lại trong ngôi nhà này. Nghe mẹ Lôi nói vậy, hắn cũng có cảm giác như linh hồn của Dĩ Chân sau cùng vẫn sống ở nơi đây, nên cũng có chút quyến luyến không đành.
Thực ra, điều khiến cho con người cảm thấy bi thương nhất không phải là khoảnh khắc biết được tin dữ, mà chính là những năm tháng vô vọng dài dằng dặc sau đó. Chu Tư Viễn không cách nào kiềm nén nổi cái cảm giác trống rỗng u tịch ở trong tim. Phồn hoa giăng lấp khó giữ chung tình1, nỗi đau này khiến hắn học được cách đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà thấm thía được cảm nhận của Dĩ Chân lúc ấy.
Dĩ Chân, phải chăng em cũng giống như anh, trái tim như bị người khác cấu xé, đau không thở nổi? Mỗi ngày ở bên cạnh mẹ Lôi đầy oán trách, trái tim Chu Tư Viễn cũng phải chịu dằn vặt thêm một ngày.
Dĩ Chân ra đi đã hơn một tháng. Hết thất thứ năm, cuộc sống dường như cũng quay về quỹ đạo cũ. Trái tim Chu Tư Viễn đã hoàn toàn chết rồi, tiếp nhận sự thật Dĩ Chân không còn nữa khiến hắn đành cam chịu sống trong nỗi đau đớn chẳng thể nguôi ngoai.
Chu Tư Viễn dần có một thói quen, đó là thích đến bờ biển nói chuyện với Dĩ Chân. Anh ra đi đoạn tuyệt đến nỗi ngay cả một chút vết tích để níu giữ cũng không có, đành phải lấy biển rộng – nơi táng thân cuối cùng của anh thành nơi duy nhất để hắn gửi gắm nỗi nhớ thương.
Chu Tư Viễn hay ngồi bên bờ biển tự mình độc thoại, ôn lại những kỉ niệm hạnh phúc mà hai người họ từng có với nhau, hoặc là bày tỏ lời yêu tha thiết mà hắn chưa kịp nói với Dĩ Chân. Đêm nay, gió lạnh thổi hiu hiu, hắn lại ngồi cô đơn trêи bãi cát, trò chuyện với người yêu đã mất của mình.
“Dĩ Chân, thời gian sẽ không dừng lại vì chúng ta, mới đó mà em đã đi được một tháng rồi, không biết em có đang sống tốt hay không…” Gió biển lướt qua gương mặt Chu Tư Viễn, nhưng lại chẳng thể thổi khô nước mắt của hắn, “Thật ra anh chưa từng làm được gì cho em cả, thứ anh mang đến cho em chỉ là đau khổ và tổn thương. Đến cuối cùng, những toan tính của anh lại bị sự thuần khiết của em đánh bại, thù hận được hóa giải nhờ vào tình yêu… “
“Anh chưa bao giờ kể cho em nghe về quá khứ của anh, hôm nay anh sẽ nói cho em biết tất cả, từ giờ trở đi anh có muốn nói gì thì cũng chỉ nói với một mình em mà thôi. Thật ra, anh là một người bẩm sinh mắc bệnh hiểm nghèo, số mạng đã định sẵn là vô tình vô ái. Trêи bắp đùi của anh có một cái nhọt đỏ như quả anh đào, chỉ cần biết rung động yêu thương, nó sẽ phát triển thành tia máu dẫn thẳng đến trái tim. Yêu thương càng nhiều, tia máu càng dài, một khi lan đến trái tim thì cái mạng nhỏ này của anh sẽ mất.”
“Từ lúc anh còn nhỏ, cách biểu hiện tình yêu duy nhất mà cha mẹ dành cho anh chính là sự lạnh lùng, họ mong muốn anh sẽ dùng thái độ lạnh nhạt thờ ơ để đối mặt với cuộc sống. Sau khi cha mẹ anh qua đời, anh bị đưa đến vườn trồng thuốc phiện, nhận đủ mọi khổ sở giày vò, đến lúc mười tám mười chín tuổi mới có thể trốn thoát khỏi nơi ấy. Sau đó, anh gầy dựng lại Khôn Bang, thu mua Thịnh Thế. Trong thời gian năm năm, anh đã bước lên con đường trả thù dài đằng đẵng. Sinh mạng này đối với anh mà nói chỉ có một ý nghĩa duy nhất là báo thù mà thôi. Lúc kẻ thù của anh chỉ còn một mình em, anh lại mang trái tim của mình ra đặt cược. Anh là một người không thể yêu, bởi vì yêu chính là trả cả mạng sống của mình, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy em là anh lại cảm thấy rất mâu thuẫn, cuối cùng vẫn không kiềm lòng được mà yêu em.”
“Dĩ Chân, anh đã gây ra quá nhiều sai lầm, chẳng thể cầu xin sự tha thứ của em được nữa. Sau khi rời xa em, cái nhọt đó vẫn không ngừng phát triển, anh biết, tình yêu một khi đã nảy mầm thì sẽ giống như cây cỏ mùa xuân không cách nào dừng lại được. Hiện tại, tia máu đã lan qua rốn đến chỗ xương sườn rồi, nhưng mà cuối cùng anh cũng không cần phải dồn nén bản thân mình nữa. Bất cứ khi nào muốn nhớ tới em, anh đều có thể thỏa thích nghĩ về em, lúc nào anh cũng cảm thấy như em đang ở bên cạnh anh vậy.” Nước mắt của Chu Tư Viễn lại trào ra như sóng biển.
“Dĩ Chân, trừ em ra anh chưa từng chạm vào ai khác, bởi vì mỗi lần yêu đối với anh cũng chính là tự đoạn tuổi thọ của mình mà. Anh từng thề rằng sẽ không chạm vào em, thế nhưng đến lúc anh nhìn thấy em thì lại không thể kiềm lòng được. Anh không dám lấy danh nghĩa tình yêu để có được em, chỉ có thể dùng thù hận làm cái cớ, ngay cả anh cũng chán ghét sự dối trá của bản thân mình… Anh rất hối hận… lần đầu tiên anh dẫn Liên Hạnh về nhà, tia máu cứ liên tục nhói lên, khiến cả trái tim cũng đau đớn. Để đả kϊƈɦ em, anh bảo cậu ấy mở một vài đoạn phim s.εメ, để cho em nghĩ anh đã thay lòng. Thật không ngờ thừa lúc anh mê man, Liên Hạnh đã lấy đi đoạn băng ghi hình đó của em, sự sơ suất của anh đã hại em thân bại danh liệt. Bây giờ nói những thứ này thì còn tác dụng gì nữa? Sao anh có thể chống chế rằng anh không đành lòng tự tay báo thù nên mượn dao người khác làm hại em chứ? Dĩ Chân, dù anh có chết cũng không có mặt mũi nào đi gặp em… Điều anh hối hận nhất, chính là những chuyện đã làm với em. Bây giờ nghĩ lại, trái tim anh đau đến rỉ máu, nếu như sinh mạng này có thể quay về một lần nữa, sao anh có thể nhẫn tâm để cho những người đó chạm vào em… Nghĩ đến lúc em bị người ta làm nhục còn gọi tên anh, anh…
“Dĩ Chân, em đã yêu phải một tên cầm thú, còn dùng tất cả tình yêu và trái tim của em để giải thoát nó khỏi ác tính ngu si. Anh chưa từng cảm nhận được mùi vị của ái tình, chính em đã cho anh trải nghiệm được điều ấm áp nhất trong cuộc đời này. Dĩ Chân, em ra đi thật ra cũng tốt. Thế giới này không còn thứ gì đáng để em luyến tiếc nữa đâu, em tốt như vậy, nhất định sẽ được lên thiên đường…” Chu Tư Viễn ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trêи bầu trời đang nhấp nháy trước mắt, đột nhiên cảm thấy tự ti.
Dĩ Chân, em đã mất rồi, nhưng anh vẫn không nhìn thấy được em…
Nghĩ trong mắt chất chứa bao nhiêu lệ, sao chịu thấu đông rơi tới hạ, xuân chảy sang thu…
Sức khỏe của mẹ Lôi ngày càng suy yếu, Chu Tư Viễn tận tâm chăm sóc cho bà như con trai ruột. Dĩ Chân đang nhìn, Chu Tư Viễn nghĩ. Những lúc quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt hơi ngây ngô của anh trong di ảnh, hắn sẽ cố gắng mỉm cười. Thái độ của mẹ Lôi đối với Chu Tư Viễn cũng dần thay đổi. Trong nửa năm nay, Chu Tư Viễn đã biến bản thân mình trở thành Dĩ Chân, trải nghiệm từng chút một những cảm nhận của anh, đứng ở lập trường của anh để suy nghĩ vấn đề. Mẹ Lôi kể lại tỉ mỉ cuộc sống sau khi ra tù của Dĩ Chân cho Chu Tư Viễn nghe, từng câu từng chữ đều như những lưỡi dao sắc bén đâm vào tim hắn.
Cuối cùng mẹ Lôi cũng dầu khô lửa cạn. Lúc mẹ ra đi, Chu Tư Viễn buồn bã vô cùng, nhưng mơ hồ cũng cảm giác được một tia giải thoát. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ những lời cuối cùng bà nói với mình: “Con trai, nửa năm nay con đối xử với mẹ rất tốt, mẹ đều ghi tạc trong lòng. Mẹ tin… Dĩ Chân cũng thấy được.” Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Chu Tư Viễn, mẹ Lôi vuốt đầu hắn, nở nụ cười: “Con nghĩ rằng mẹ thật sự không biết đứa trẻ ấy không phải Tiểu Đình của mẹ sao? Thật lòng mẹ cũng là bất đắc dĩ, ban đầu chỉ muốn có chút an ủi thôi… Nhưng nói đi nói lại, nếu như mẹ không làm thế, nếu như mẹ không giả vờ lú lẫn ở trước mặt các con, chỉ sợ cả hai đứa đều không thể kiên trì được lâu như vậy… A Viễn, con nhớ giúp mẹ chăm lo di ảnh của Tiểu Đình… cũng mong con sớm ngày có được hạnh phúc…” Đến lúc này, Chu Tư Viễn mới biết đứa trẻ ngây ngô được thờ phụng trong nhà kia không phải là Dĩ Chân của hắn.
Hạnh phúc… ha ha… chỉ khi được ở bên cạnh Dĩ Chân thì mình mới có được hạnh phúc mà thôi, nhưng cậu ấy lại dùng mẹ Lôi để ngăn cản mình. Dĩ Chân qua đời đã hơn nửa năm, có lẽ… đã sớm hóa thành thiên sứ, hoặc là chuyển thế làm tiểu thiếu gia của nhà ai rồi… Cái gọi là hạnh phúc, Chu Tư Viễn không muốn nghĩ đến nữa…
Dòng chảy của thời gian khiến nỗi đau mà người chết để lại cho người sống dần đi xa, chỉ còn sót lại màu máu đỏ nhạt cùng nỗi buồn thảm hoang tàn2. Cuộc sống của người ở lại vẫn phải tiếp tục, hơn nữa cũng phải có bước chuyển của riêng mình. Hôn lễ của Bình An và Mạnh Xuân Hiểu dự định sẽ được tổ chức vào mùa thu tháng Mười. Chu Tư Viễn biết, đây chính là lần cuối cùng trong cuộc đời hắn tham dự một buổi lễ long trọng.
Kể từ lần đầu tiên phạm phải sai lầm không thể cứu vãn đối với Lâm Dĩ Chân, trong tiềm thức của Chu Tư Viễn luôn hy vọng Dĩ Chân thật sự có tội, nếu không mỗi lần đối mặt với đôi mắt đơn thuần trong sáng của anh, hắn đều sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng. Ngờ đâu tạo hóa lại trêu ngươi, Dĩ Chân hoàn toàn vô tội, chuyện mà Chu Tư Viễn luôn tận lực né tránh lại trở thành sự thật. Mỗi lần Chu Tư Viễn nhớ tới những chuyện trước kia là cái cảm giác đau đớn nghẹt thở lập tức bủa vây thân thể hắn. Bây giờ Chu Tư Viễn luôn nghĩ Dĩ Chân đã hòa làm một thể với mình, tuy rằng hắn cũng biết cảm giác của bản thân khó tránh khỏi phiến diện, thế nhưng tin vào khía cạnh linh hồn hay tinh thần như vậy có thể khiến cho nỗi đau khổ của bản thân vơi đi một chút. Những tia máu của khối nhọt đã lan hết toàn bộ phần bụng, tỏa ra một hình xăm tuyệt đẹp trêи người Chu Tư Viễn, tản mác một vẻ đẹp tuyệt vọng cùng hơi thở của tử vong, đến chỗ ngực vẫn còn khoảng cách một tấc, Mạnh Xuân Hiểu nói có lẽ sẽ không thể cầm cự qua mùa đông. Chu Tư Viễn nói hắn rất muốn tận mắt nhìn thấy người bạn tốt nhất của mình có được hạnh phúc, cho nên Mạnh Xuân Hiểu quyết định mùa thu năm nay sẽ cưới Bình An làm vợ.
“Sắp làm cô dâu rồi, vui vẻ lên nào…” Sau khi đưa tiễn mẹ Lôi, Chu Tư Viễn vẫn ở lại hẻm Lục Trúc, đó là nơi Dĩ Chân đã qua đời, hắn muốn mình cũng sẽ từ biệt cuộc đời này trêи chính chiếc giường mà anh đã ra đi. Mạnh Xuân Hiểu đem một số đồ dùng cần thiết đến căn nhà nhỏ ở hẻm Lục Trúc, còn Bình An thì lúc có thời gian rảnh cũng sẽ tới thăm Chu Tư Viễn.
“Chị… chị sẽ vui vẻ mà.” Nhìn khuôn mặt anh tuấn tái nhợt của Chu Tư Viễn, trong lòng Bình An cũng dâng lên nỗi xót xa. Ở trong lòng cô, Chu Tư Viễn là người tốt nhất trêи thế giới này, vậy mà