“Lâm Dĩ Chân, trước khi kết hôn em đã luôn quyến rũ tôi. Tôi quý trọng em là vì tôi yêu em, nhưng em lại làm tổn thương tôi. Trong lòng tôi rất đau, em có biết không?”
“Em biết A Viễn, em còn đau hơn anh…”
“Không hề! Đồ điếm! Bây giờ tôi phải cho em biết thế nào gọi là đau!” Chu Tư Viễn tiếp tục giơ tay giật lấy tóc Dĩ Chân, tay kia bóp chặt lấy cánh tay anh kéo lên.
Trêи người Dĩ Chân tràn ngập vết thương từ những mảnh kính vỡ, vết rách trêи trán là nghiêm trọng nhất, máu cứ nhỏ xuống không ngừng. Chu Tư Viễn đưa tay miết lên trán Dĩ Chân, sau đó dùng bàn tay dính máu hướng xuống hạ thể của anh vuốt ve sờ soạng.
“Không được! Đừng mà A Viễn! Anh làm cái gì cũng được, đánh em thế nào cũng xong. Xin anh đừng như vậy…” Cảm giác buồn nôn choáng váng khiến Dĩ Chân muốn khuỵu xuống, anh không thể cùng Chu Tư Viễn làm chuyện đó trong hoàn cảnh thế này được, như vậy anh sẽ cảm thấy bản thân mình vĩnh viễn không còn mặt mũi nào xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.
“Nói vậy là em không muốn tôi chuẩn bị cho em phải không?” Chu Tư Viễn oán hận mở áo tắm của mình ra.
“A Viễn, đừng mà…” Dĩ Chân cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Chu Tư Viễn, thế nhưng trêи người anh bây giờ toàn là vết thương, không còn chút sức lực nào, mới giãy giụa hai ba cái đã bị Chu Tư Viễn áp ở dưới thân.
Đêm tân hôn, không có những nụ hôn ngọt ngào cùng sự dịu dàng âu yếm, không có những lời yêu lãng mạn cùng ánh mắt thâm tình yêu thương, chỉ có sự cọ xát thô bạo như dã thú và những va chạm điên cuồng như một hình thức trừng phạt…
Khoảnh khắc Chu Tư Viễn tiến vào thân thể, Dĩ Chân có cảm giác như linh hồn mình đã bay đi. Sự đau đớn quen thuộc khiến trái tim anh co thắt thành một nắm nhỏ, trừ tiếng kêu khóc thảm thiết và những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, anh không có bất kỳ phản ứng nào nữa.
Đây chính là đêm tân hôn của Dĩ Chân, bị áp xuống đất giống như một con chó, trêи người đầy rẫy những vết thương đang rỉ máu, trêи màn hình trong căn phòng lớn còn đang dừng lại ở hình ảnh anh bị xâm phạm thảm thương. Tất cả hiện thực này cùng với niềm hạnh phúc tân hôn hoàn toàn không có lấy một chút quan hệ…
Trong thân thể Dĩ Chân thật ấm thật chặt, Chu Tư Viễn nhìn người đang cùng mình liên kết chặt chẽ ở dưới thân, vết thương trêи người Dĩ Chân đang không ngừng chảy máu, trêи môi anh cũng đang rỉ ra máu tươi. Chu Tư Viễn cắn chặt môi: Đứa ngốc, em vẫn còn yêu anh sao?
Cuối cùng, kɧօáϊ cảm như thủy triều ập tới cuốn đi toàn bộ lí trí của Chu Tư Viễn. Hắn thở gấp, khẽ rêи một tiếng, phóng thích ở bên trong thân thể Dĩ Chân.
Phát tiết xong, Chu Tư Viễn ném Dĩ Chân xuống đất. Dĩ Chân vẫn chưa mất đi ý thức, anh chỉ mong mình có thể mau chóng ngủ đi, không muốn tỉnh lại nữa. Nhưng cuối cùng, Dĩ Chân vẫn kiên cường ngồi dậy, vết thương nơi hạ thân đau đớn khôn cùng, anh phải dựa vào vách tường mới không bị ngã xuống đất.
“A Viễn… em… em bị ép…” Dĩ Chân vẫn cố gắng biện hộ cho mình.
“Lâm Dĩ Chân, tôi không muốn nghe em nói nữa. Bây giờ tôi cho em ba mươi giây, em muốn mặc bao nhiêu quần áo thì mặc, xong rồi cút khỏi ngôi nhà này ngay cho tôi!”
“Cái gì?” Dĩ Chân sững sờ, anh nghĩ Chu Tư Viễn đã giận đến mức mất trí rồi. Đáng lẽ phải nói cho rõ ràng mọi chuyện, ít nhất cũng phải băng bó vết thương cho anh, ôm anh về giường nghỉ ngơi mới phải. Không ngờ Chu Tư Viễn lại mở miệng nói muốn đuổi mình ra ngoài giữa đêm đông như vậy.
“Tôi bắt đầu tính thời gian rồi, em không muốn mặc, vậy thì cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy mà cút đi!” Chu Tư Viễn hung tàn nhìn Dĩ Chân, lạnh lùng nói.
Dĩ Chân biết lúc này có nói bao nhiêu cũng vô dụng, anh cau chặt mày, cố gắng mấy lần vẫn không thể đứng lên nổi, bèn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Chu Tư Viễn, nhưng hắn vẫn làm thinh không chút động lòng.
Dĩ Chân không còn cách nào khác, đành phải dùng đầu gối và hai tay chống xuống đất, bò về phía phòng tắm. Đoạn đường này sao lại dài như vậy? Dĩ Chân chực ngã xuống mấy lần, nhưng nghĩ đến ánh mắt băng lãnh của Chu Tư Viễn, anh lại kiên trì tiếp tục bò, dọc đường còn lưu lại những vệt máu ngắt quãng.
Dĩ Chân bò vào phòng tắm, nhìn thấy bộ lễ phục màu trắng kia, trái tim anh chợt quặn thắt, anh không lấy bộ lễ phục đó. Thời gian không còn nhiều nữa, Dĩ Chân bèn túm lấy một bộ quần áo len trùm lên người để chống lạnh. Sợi len thô xù cọ xát lên những vết thương dày đặc trêи thân thể khiến anh gần như rêи thành tiếng. Mới mặc được một chân của quần len, thời gian đã hết.
Chu Tư Viễn đi tới, nắm lấy tóc Dĩ Chân muốn kéo anh đi, nhưng thân thể anh đã không còn chút sức lực nào nữa, có kéo cũng không nhúc nhích được. Chu Tư Viễn đành phải kẹp Dĩ Chân lên, mở cửa, ném anh ra bên ngoài.
“A Viễn…” Chu Tư Viễn vừa định quay người trở vào, Dĩ Chân bỗng nhào tới ôm lấy chân hắn, “A Viễn, em bị ép, em thật sự bị ép mà! Anh đừng vứt em ở đây, em lạnh lắm…”
Chu Tư Viễn cau mày, hắn có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh hàm răng Dĩ Chân va vào nhau, nhưng hắn vẫn nhẫn tâm đá Dĩ Chân một cái khiến anh ngã xuống đất: “Có gì sáng mai hãy nói, em tự xét lại mình trước đi!”
Cánh cửa sắt đóng sầm, đóng lại trái tim của Dĩ Chân, cũng đã đóng lại tất cả hi vọng của anh.
Đóng cửa xong, Chu Tư Viễn bước từng bước về phòng khách, nhìn thấy khuôn mặt Dĩ Chân đang bị dừng lại trêи màn hình. Hắn đưa tay xoa xoa ngực mình, chiếc bùa hộ mệnh khẽ trượt xuống trước ngực hắn. Chu Tư Viễn nắm lấy chiếc bùa hộ mệnh kia, thổn thức khóc: “Mẹ, tại sao mẹ lại ép con lập lời thề độc đó? Nhìn cậu ấy đau đớn như vậy, con…” Giọng nói đầy oán hận của người mẹ giống như đang vang vọng trêи đỉnh đầu: A Viễn! Nếu như con có một chút mảy may nhân nhượng nào đối với con trai của người đó, thì linh hồn của mẹ và cha con sẽ không bao giờ được ngủ yên! Cha mẹ sẽ vĩnh viễn chịu thống khổ trong lửa địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh!
“A!” Chu Tư Viễn bịt chặt tai ngồi xổm xuống, “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con sẽ nghe lời mà, là… con nên hận cậu ấy, là cha của cậu ấy đã hại chết cha mẹ con. Con nhất định sẽ trả thù cậu ấy thật thích đáng, thay mẹ và cha báo thù!”
Cuối cùng, Chu Tư Viễn nằm xuống ghế sô pha, gạt đi ý định đi xem Dĩ Chân.
Nửa đêm, Chu Tư Viễn bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, hắn ngồi dậy bắt máy, thì ra là Mạnh Xuân Hiểu.
“Anh có chuyện gì, nửa đêm còn gọi điện?” Chu Tư Viễn tức giận hỏi.
“Lâm Dĩ Chân đâu? Cậu kêu Dĩ Chân ra nghe máy đi.” Mạnh Xuân Hiểu dường như có chút sốt ruột.
“Anh tìm cậu ấy làm gì?”
“Tôi chỉ muốn biết, cậu ấy có còn sống hay không.”
“…”
“A Viễn, tôi cũng biết trong lòng cậu đau khổ, nhưng cậu thật sự muốn tận mắt nhìn thấy cậu ấy chết ở trước mặt cậu sao? Cậu nghĩ xem sáng mai khi mở cửa ra, cảm giác lúc cậu nhìn thấy thi thể của cậu ấy sẽ như thế nào, cậu không đau xót chút nào sao? Dĩ Chân là kẻ thù của cậu, nếu cậu muốn cậu ấy chết để báo thù cho cha mẹ cậu thì tôi cũng không còn cách nào, nhưng tôi không muốn thấy tương lai cậu sẽ hối hận. Nếu cậu xác định bây giờ cậu muốn để cậu ấy chết, vậy thì sau khi cúp máy, cứ tiếp tục ngủ cái giấc ngủ quý báu của cậu đi.”
Mạnh Xuân Hiểu cúp máy xong, Chu Tư Viễn vẫn cầm ống nghe ngẩn người.
Hắn đờ đẫn gác điện thoại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ lại được. Đã mấy giờ rồi? Dĩ Chân sẽ không đã… Nghĩ đến câu “sáng mai khi mở cửa ra, nhìn thấy thi thể Dĩ Chân” của Mạnh Xuân Hiểu, cả người Chu Tư Viễn bỗng có chút run rẩy.
Hắn dứt khoát đứng lên, chạy ra khỏi cửa.
Dĩ Chân nằm im lìm trêи mặt đất, dường như đã ngủ rồi.
Chu Tư Viễn ôm Dĩ Chân lên, kinh hoàng phát hiện thân thể anh đã hơi cứng lại.
“Dĩ Chân! Đừng chết Dĩ Chân!” Nước mắt bỗng chốc trào ra khỏi khóe mi, hắn ôm siết anh vào lòng, “Dĩ Chân! Cả đời này anh chỉ yêu một mình em. Nếu như em chết, anh cũng không thể sống được!”
“A… Viễn…”
Chu Tư Viễn lại càng hoảng sợ, trong đêm khuya tĩnh lặng, hơi thở mong manh cùng âm thanh yếu ớt của Dĩ Chân nghe càng thê lương vô cùng.
“Em… bị ép…” Lời còn chưa dứt, Dĩ Chân đã ngất đi. Chu Tư Viễn gạt nước mắt, ôm Dĩ Chân trở về phòng.
Xả nước tắm xong, Chu Tư Viễn ôm Dĩ Chân cùng nằm trong bồn tắm ấm áp. Thân thể cứng đờ của anh cũng dần ấm lên. Hắn tỉ mỉ rửa sạch vết thương cho Dĩ Chân, cũng thanh lí sạch sẽ bên trong cơ thể anh, chăm sóc cho anh giống như một người vợ người mẹ tốt. Hắn thở dài: “Mẹ, con làm như vậy không tính là tốt với cậu ấy phải không? Sau khi cậu ấy tỉnh lại, con sẽ không tốt với cậu ấy nữa.”
Cẩn thận ôm Dĩ Chân ra khỏi bồn tắm, dùng khăn lông mềm mại lau khô người anh, bôi thuốc kĩ càng lên từng vết thương, sau đó Chu Tư Viễn cúi người hôn lên mặt Dĩ Chân một cái: “Dĩ Chân, ngày mai anh lại phải biến thành ma quỷ rồi, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, để cho anh ôm em ngủ một đêm nhé.”
Hôm sau, Dĩ Chân bắt đầu sốt cao không dứt. Mạnh Xuân Hiểu hướng dẫn Chu Tư Viễn thoa thuốc thay băng cho Dĩ Chân thông qua thiết bị từ xa, nhưng tình trạng của anh vẫn ngày càng xấu đi.
Đến sáng ngày thứ năm, Dĩ Chân mới tỉnh táo một chút, sau khi tỉnh lại, vừa trông thấy Chu Tư Viễn, đôi mắt anh liền ầng ậng nước.
“A Viễn…”
“Em tỉnh rồi.” Chu Tư Viễn lãnh đạm nói.
“Em… em muốn nói cho anh biết, em thật sự… thật sự là bị ép buộc.” Nghe thấy câu đầu tiên Dĩ Chân nói ra sau khi tỉnh lại là điều này, trong lòng Chu Tư Viễn bỗng thấy chua xót.
“Nếu như em có thể đưa ra bằng chứng, anh sẽ tin tưởng em.”
“A Viễn, em đã suy nghĩ kĩ rồi. Tuy rằng em rất yêu anh, nhưng… nhưng em đúng là không xứng với anh. Em… em muốn rời xa anh.”
“Cái gì? Lâm Dĩ Chân, em muốn rời khỏi tôi?” Mặc dù biết rõ mối quan hệ với Dĩ Chân chẳng qua chỉ là sự hận thù, thế nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra hai chữ rời xa, không biết tại sao Chu Tư Viễn vẫn cảm thấy rất phẫn nộ, “Em đang suy tính cái gì đây? Bây giờ em đòi ly hôn với tôi, muốn chia tài sản với tôi sao?”
“Một đồng em cũng không cần.” Dĩ Chân nhìn Chu Tư Viễn, nói.
“Em tính toán kĩ lưỡng thật đấy! Vậy những tổn thất của tôi suốt một năm nay thì tìm ai để đòi đây? Vậy tình cảm của tôi suốt một năm nay là để cho em đùa bỡn lừa dối sao?”
“A Viễn, em thật sự bị ép mà!” Dĩ Chân nói to, thân thể suy nhược nhất thời bị cảm xúc kϊƈɦ động đến thở dốc.
“Được, tôi tin em. Tất cả bạn bè đều đã chứng kiến