(11)
“Ái Nhĩ, em ở dưới đó có cô đơn không? Tôi…tôi có thể xuống đó với em được không?”
Thuần Khanh mất hồn đi về phía đường lớn, đèn đỏ trên thanh báo đã nhảy sang xanh, xe tải từ hai phía đổ về phía đổ dồn về đây, hai chân Thuần Khanh bước nhanh hơn, nhanh hơn nữa, cho đến khi tiếng kèn xe vang lên inh ỏi, Thuần Khanh cũng bỏ ngoài tai những lời nói kia, đầu óc trống rỗng chỉ có một ý nghĩ.
Hắn muốn đi tìm Ái Nhi, muốn đến cạnh cô ấy.
Coi như trả nợ, coi như làm giảm sự đau khổ cùng dằn vặt trong trái tim của hắn, vì cái gì cũng được, sao cũng được, vì cơ thể hắn đã không còn thuộc về hắn nữa, chúng mệt mỏi rã rời, không thể gắng gượng thêm dù chỉ là một phút.
“Ái Nhĩ, Ái Nhĩ, chờ anh.”
Thuần Khanh buông thõng tay, cả người như con thiêu thân, từ trong màn mưa lao ra giữa đường, sau đó mắt hắn liền nhắm chặt lại, môi nở nụ cười như được giải thoát.
Hắn đã không còn trông chờ gì về cuộc sống này nữa rồi.
Ting ting…
Chiếc xe sượt qua người Thuần Khanh, kính xe va vào bả vai hắn, hắn liền lập tức ngã xuống xuống mặt đường, nước từ dưới bánh xe đen ngòm văng lên chiếc áo sơ mi trắng tinh, tài xế hé mở một cánh cửa ra, trong màn mưa tức giận mắng.
“Muốn chết thì cút sang chỗ khác, đừng có chạy ra chặn đầu xe ông mày, tao đấm cho vỡ mặt!”
Chiếc xe vội vã rời đi, Thuần Khanh ngửi được mùi nước cống hôi thối trên người mình, cười đến run cả vai.
Hắn vừa sợ sống, lại hèn nhát để chết, đúng là làm người quá đỗi thất bại!
Thuần Khanh lê thân thể của mình vào giường, tay vươn ra tìm chỗ trụ liền bị một bàn tay xa lạ khác bắt lấy.
“Thuần Khanh, Thuần Khanh…”
Người con gái trước mặt mở đôi mắt hào hứng nhìn hắn, sau đó cánh tay hắn liền bị siết chặt.
Thuần Khanh nhìn thật kĩ khuôn mặt xa lạ kia, đầu óc quay cuồng, hoàn toàn không nhớ mình có quen người này.
Khuôn mặt của người nọ trông vô cùng nhếch nhác, chẳng kém Thuần Khanh là bao.
Tóc tai rơi tán loạn, hai mắt hơi sưng đỏ, áo quần dính đầy vết bẩn, chân trần còn đang bị chảy máu.
“Xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi.”
Thuần Khanh vội rút tay ra, nhưng cô gái kia lại quấn lấy tay hắn không chịu buông, đuôi mắt hơi nhướng lên, tròng mắt đen láy hệt như Ái Nhĩ.
Giống, quả thực rất giống…
Thuần Khanh thừ cả người, lại bị tiếng gọi chất chứa niềm vui sướng của Ái Nhĩ làm bừng tỉnh.
“Thuần Khanh, em là Ái Nhĩ, là Ái Nhĩ đây, em tìm anh nhưng không thấy, em rất sợ, sợ anh bỏ rơi Ái Nhĩ…”
Người trước mắt Thuần Khanh không ai khác ngoài Ái Nhĩ vừa sống lại,