(14)
“Cô giả điên thực giỏi, đến cả nét vẽ cũng muốn học giống Thẩm Dạ, tay cô có thể vẽ được như thế sao? Cô xứng để cầm những thứ này sao?”
“Ái Nhĩ, nếu có kiếp sau, người tôi chọn nhất định sẽ là cô!”
“Ái Nhĩ, cô không thể sống, cô nhất định phải chết…”
“Ái Nhĩ, cô là Ái Nhĩ của tôi? Cô nghĩ mình xứng sao?”
Vì cái gì mà cô không được phép sống, vì cái gì không xứng, rốt cuộc là vì cái gì?
Các người là ai, các người lấy tư cách gì ra lệnh, lấy tư cách gì để nói xứng hay không xứng?
Không ai có quyền, không một ai có quyền làm như thế!
……
Trịnh Minh Hạo bưng cháo lên phòng, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Ái Nhĩ, cô ngồi thừ ở trên giường, tròng mắt không hề chuyển động, giống như một bức tranh điêu khắc từ đá, an tĩnh đến không có chút sự sống nào.
Trịnh Minh Hạo cẩn thận bước đến gần, Ái Nhĩ vẫn không hề nhúc nhích, đáy mắt đen láy hướng về phía chiếc gương lớn không hề chớp.
“Ái Nhĩ, ăn một chút cháo đi, lát nữa anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra thêm một lần nữa.
”
Trịnh Minh Hạo ngồi xuống giường, vừa định vươn tay sờ trán cô, lại như cũ bị cô hất ra.
“Anh là ai? Tôi muốn về nhà, tôi muốn gặp Thuần Khanh.
”
Trịnh minh hạo vừa nghe đến cái tên đó, trong lòng dấy lên vô số ghen tức, nhưng vì lại sợ dọa cô, anh bèn đặt cháo lên bàn, tầm mắt đối diện với Ái Nhĩ, cẩn thận giải thích một lần nữa.
“Ái Nhĩ, đây là nhà của em, anh là Trịnh Minh Hạo, là anh của em, đừng gọi cái tên Thuần Khanh kia nữa, hắn ta không có liên quan đến chúng ta.
”
Ái Nhĩ hất chăn ra, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
“Anh nói dối, rõ ràng tôi có quen Thuần Khanh, vì sao anh lại gạt tôi là anh ấy không có quan hệ gì với tôi được chứ, anh là người xấu, tôi không muốn ở cạnh anh nữa.
”
Sắc mặt Trịnh Minh Hạo tối lại, anh nắm lấy bả vai run rẩy của Ái nhĩ, vẫn cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất trấn an cô.
“Ái Nhĩ, tin anh đi, chúng ta là anh em,