(16)
“Ái Nhĩ.”
Ái Nhĩ nhận ra được giọng nói quen thuộc kia, vội quay lại đối diện với hắn, sung sướng reo lên.
“Thuần Khanh, anh đến đón em về sao? Anh không bỏ rơi em nữa đúng không?”
Cánh tay ôm lấy Ái Nhĩ của Thuần Khanh ngày càng siết chặt, giống như muốn đem hơi ấm của người bên cạnh khảm sâu vào tận da thịt, cứ như thế quấn quýt mãi không rời.
Hắn đụng chóp mũi lên tóc Ái Nhĩ, ánh mắt xuyên qua thân thể xa lạ này để tìm lại bóng dáng thân thuộc mà mình đã bỏ lỡ.
Nếu sự thật đúng như hắn thì thật quá tốt.
Còn nếu không phải, cứ xem như hắn đang mượn lấy hơi ấm lạ lẫm này, chỉ bởi cố giữ cho trái tim đừng bị hủy hoại.
An bình như hiện tại, chỉ thế là đủ rồi.
“Ái Nhĩ, em là Ái Nhĩ đúng không?”
Ái Nhĩ lần đầu tiên thấy một mặt dịu dàng của Thuần Khanh, không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Cô gật gật đầu, tựa vào ngực hắn.
“Là em, em là Ái Nhĩ của anh, em…”
Lời nói của Ái Nhĩ bị ngắt ngang, cô rời khỏi vòng tay của Thuần Khanh, cả người trượt dài xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu.
“Đau, đau đầu quá…”
Đầu đau như muốn vỡ tung, dây thần kinh trong từng tế bào như bị kéo căng ra, chỉ cần khẽ chau mày cơ hồ liền đứt phụt, thình thịch thình thịch, Ái Nhĩ sờ trái tim mình đang đập loạn, đầu óc dần dần quay cuồng, mơ mơ hồ hồ, trước mắt chỉ còn là một mảnh ánh sáng trắng đặc quánh.
Một cỗ cảm xúc không tên dâng trào từ lồng ngực, chúng chảy qua huyết quản nóng hổi, cứ thế tuôn ra ngoài.
Có thứ gì đó lướt qua đầu cô, một người rồi hai người, Ái Nhĩ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mờ mờ của họ, hình dáng kia thật sự rất mờ, chúng nhòe đi rồi dính chặt lại với nhau, chỉ có âm thanh cười cợt cùng căm phẫn đâm vào màng nhĩ là rõ ràng nhất.
Trái tim như bị nứt ra thành vạn mảnh vụn, máu tươi rỉ xuống đến cạn kiệt…
Họ nói không ai cần cô, họ nói cô không xứng đáng để sống, họ giết cô!Giế.t chết cô rồi!
Ái Nhĩ mặt cắt không còn một giọt máu, cô trượt người xuống sàn nhà lạnh băng, đau đớn gào lên, nước mắt chảy không ngừng.
Nhớ ra đi, nhớ lại đi!
Có giọng nói đang khẩn cầu cô, nhưng rốt cuộc là muốn cô nhớ thứ gì?
Không nhớ, không nhớ được! Hình ảnh xoay quanh đại não cứ như thế chồng chéo vào nhau, cô không nhìn thấy chúng, không thể nhớ nổi là thứ gì!
Đau đầu quá, cô không muốn nhớ, không thể nhớ, đừng để những thứ kia luân chuyển trong đầu cô nữa, cô sẽ đau đến chết mất!
“A, đau quá….”
Ái Nhĩ khóc nấc lên, cả người mềm oặt, hai bả vai gầy yếu run run như sắp không trụ nổi, đôi mắt khép hờ vương đầy nước mắt.
“Ái Nhĩ, em đừng làm anh sợ, anh đưa em đi gặp bác sĩ nhé.”
Thuần Khanh cúi người ôm lấy cô bế lên, cơ thể yếu ớt của Ái Nhĩ liền ngã vào trong lòng ngực của hắn, cánh tay cô nắm lấy vạt áo của hắn, nỉ non gọi.
“Thuần Khanh, em muốn về nhà…”
Ái Nhĩ không muốn ở bệnh viện, giống như chỉ cần ngửi mùi thuốc khử trùng ở trong đây liền thấy khó chịu đến buồn nôn.
Giống như nơi này từng chứa những hồi ức không mấy tốt đẹp của cô.
Ái Nhĩ không nhận được lời đáp ứng của Thuần Khanh, liền nghẹn giọng gọi.
“Anh, em muốn về nhà, đừng để em khám bệnh nữa được không”
Thuần Khanh sờ khuôn mặt tái nhợt của người trong lòng, biết rõ Ái Nhĩ không