(26)
“Ái Nhĩ, em ăn món này đi.
”
Ái Nhĩ nhìn món thịt băm mà mình yêu thích nhất, tâm tình cũng không vì vậy mà trở nên thoải mái hơn chút nào, càng thêm cảm giác chướng mắt cùng chán ghét.
“Không ăn đâu, no rồi.
”
Ái Nhĩ buông đũa xuống bàn, mặc kệ chén cháo trắng vẫn còn phân nửa, không mặn không nhạt đáp.
Thuần Khanh dường như nhận ra thái độ khác thường của Ái Nhĩ, cũng vội buông đũa, dò hỏi.
“Ái Nhĩ, em không khỏe ở chỗ nào sao? Có việc gì không ổn thì nói với anh.
”
Ái Nhĩ lắc lắc đầu, kiềm chế ý định muốn giết hắn ngay tại nơi này, nhàn nhạt nói.
“Không có, chỉ là hơi đau đầu.
”
Thuần Khanh nghe thế liền lo lắng đi đến cạnh Ái Nhĩ, dùng tay sờ sờ trán cô, lại bị cô vô tình hữu ý mà tránh ra.
Hắn ta liền nhíu mày, vội hỏi lại lần nữa.
“Ái Nhĩ, có phải em hiểu làm anh việc gì nên mới giận dỗi anh không?”
Ánh mắt Thuần Khanh khẽ lóe lên, hắn dò xét.
“Có phải lúc nãy, Thẩm Dạ đã nói gì đó với em không, cho nên em tin tưởng cô ta mà quay sang không muốn nhìn mặt anh.
”
Ái Nhĩ cười khẩy trong lòng, không ngờ đến Hoắc Thuần Khanh lại tuyệt tình với Thẩm Dạ đến như vậy, cánh tay để trên đùi không khỏi siết chặt.
Thả lỏng, nhất định phải thả lỏng, cô vẫn còn có chuyện cần phải dựa vào Hoắc Thuần Khanh, không thể cùng hắn làm ầm ỹ một trận được.
Cô đã không còn là một con ngốc, đại não cũng đã lưu chuyển đến phần kí ức liên quan đến cái chết của mình, thế nhưng, một đoạn quá khứ trước năm 17 tuổi, cô lại không tài nào nhớ được.
Chỉ biết rằng Hoắc Thuần Khanh đã thu nuôi cô từ một tay buôn bán người, bởi lúc đó cô đã vô tình đỡ cho hắn một cú đập, cũng vì vậy mà trở nên ngốc ngốc, đầu óc đã không còn linh hoạt như lúc ban đầu.
Nếu ông trời đã cho cô một sinh mạng mới, nếu đã là như vậy, cô phải dùng hết sức lực của mình tìm hiểu cho thật rõ ràng.
Cô là ai? Cô đến từ đâu? Thân thế thật sự của cô, đoạn kí ức trước năm 17 tuổi của cô, phải từ đầu mối là Hoắc Thuần Khanh tìm ra tất cả.
“Không có, chỉ là trong người hơi khó chịu.
”
Thuần Khanh nghe thế liền an lòng, quay sang lo lắng hỏi thăm.
“ Em khó chịu ở chỗ nào, em có muốn anh gọi bác sĩ Lưu đến đây không?”
Ái Nhĩ vội vàng xua tay, lờ đi ánh mắt của Thuần Khanh, lãnh đạm thốt lên.
“Em muốn về nhà!”
Thuần Khanh hơi sửng sốt một chút, ánh mắt đảo đến trên người Ái Nhĩ vài lần, trong lòng chợt sinh ra một dự cảm kì lạ, hệt như Ái Nhĩ hiện giờ có điểm nào đó không giống với cô của lúc trước, trong thanh âm trong trẻo kia, lại có một loại cảm xúc mà cô đang cố gắng che giấu thật