(41)
Ái Nhĩ nhìn dòng tin nhắn hiển thị trên màn hình, cơ hồ không thể tin được vào mắt mình.
“Cái này…sao có thể?”
Rõ ràng chỉ là việc vừa mới xảy ra tức thì, y còn đang trò chuyện cùng cô, vì sao Hoa Thần lại có thể lên bài nhanh đến như vậy?
Ái Nhĩ đặt mọi chú ý của mình lên ảnh chụp phần số tạp chí mới nhất, chỉ vừa mới được phát hành cách đây hai phút của Hoa Thần, càng xem càng há hốc mồm.
Bài báo không chỉ là những dòng thông tin mơ hồ không phân thật giả đưa về Tinh Hải, càng không giống những chiêu trò luồn lách của các tạp chí khác chỉ để không trực diện đối đầu với Tinh Hải.
Hoa Thần lần này, nói một cách chính xác hơn chính là ra mặt vạch trần Tinh Hải.
Với từng câu chứ không thể phản bác, người viết đã chỉ ra rõ ràng những sai trái trong việc thành lập và kinh doanh Tinh Hải, thành lập bất hợp pháp, sử dụng tài liệu giả, tham ô, còn có việc cố ý làm lũng đoạn nền kinh tế tại Thành phố Z hai năm về trước.
Hết thảy sự việc đã không còn dừng lại ở vấn đề tài liệu cơ mật của một công ty bị rò rỉ, chỉ cần một buổi họp báo, một câu lên tiếng đính chính là có thể bỏ qua, mà lần này, người cao tầng của Tinh Hải đã có những hành vi gây ảnh hưởng đến lợi ích của một thành phố, điều này chính là gắn liền với pháp vụ, Tinh Hải đã khó mà chống chế hay chạy thoát được.
Lập luận chặt chẽ, chứng cứ rõ ràng, tất cả, toàn bộ đều là sự thật, Hoắc Thuần Khanh có lấp liếm như thế nào cũng không tránh khỏi tội.
Nhưng…vì sao Hoa Thần lại có những bằng chứng này, hơn nữa, sớm không tung ra, muộn không tung ra, lại ngay lúc Tần Dụ ngỏ ý muốn giúp cô, Hoa Thần lại lên bài ngay trong đêm.
Ái Nhĩ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt mang theo ý cười của Tần Dụ, trong lòng chợt lẽ qua một ý nghĩ điên rồ.
Có phải, người này đã chuẩn bị sẵn hết mọi thứ từ lâu rồi hay không? Sau đó cứ như thế kiên nhẫn đợi cô mở lời trước, rồi liền như thế phất tay hành động.
Nhanh gọn, dứt khoát, trong chớp nhoáng làm cho cô sửng sốt đến rối loạn.
“Nhanh như thế đã làm xong rồi, như vậy…”
Có phải quá dọa người rồi hay không? Thế thì cần gì cô phải hợp tác với y chứ, dù sao y chỉ cần búng một ngón tay là có thể đánh cho Hoắc Thuần Khanh thân tàn ma dại, vì cớ gì lại đồng ý với mục đích của cô? Chẳng phải y làm một mình cũng xong rồi hay sao?
Tần Dụ nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Ái Nhĩ, khe khẽ thở dài.
“Tôi có thể tự tin rằng việc mình đã nhận nhất định là sẽ thực hiện được, nhưng cũng không đến mức tự cho mình là thần, việc gì cũng biết, việc gì cũng có thể làm.
Nên nhớ, tôi cũng là con người bình thường, giống như em mà thôi.
”
Ái Nhĩ mặt đối mặt với Tần Dụ, dù biết rằng y đang muốn an ủi mình, nhưng vẫn không kìm lòng được mà trở nên khó chịu.
Vì cái gì, rõ ràng cô đã