Tần Dụ nhếch môi, nụ cười mang theo chút ảm đạm, y biết rõ những lời tiếp theo mình nói ra có thể thay đổi triệt để mối quan hệ của hai người.
Dù là tốt hay xấu, y sớm muộn vẫn phải làm rõ, chi bằng ngay từ đầu phân ra rõ ràng.
“Tôi không phải là kẻ thích tìm sự mới mẻ, càng không muốn tìm người để yêu theo thời vụ, vui thì ở lại, chán thì rời đi.
Với tôi, phụ nữ chỉ có hai loại, hoặc là người lạ, hoặc là người cùng tôi gắn bó lâu dày.
Tương lai của tôi, mười năm, hai mươi năm sau, rất có thể chỉ trụ lại trên chiếc xe lăn này, cho nên, tôi một lần nữa muốn em suy nghĩ về chuyện của chúng ta.”
“Hoặc là ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn không rời đi, hoặc là bây giờ, chúng ta…dừng lại.”
Tần Dụ dù chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối mặt với chuyện này, lời nói vừa dứt, tim vẫn không kìm được mà co rút một trận.
Vốn chỉ quen nhau ngần ấy ngày, mỗi lần trò chuyện cùng nhau cũng chỉ vài ba câu, ôm ấp, hôn môi còn chưa đủ đếm trên một bàn tay, thế nhưng không biết từ khi nào, hình dáng, nụ cười, từng cái nhăn mi nhíu mày của người nọ liền khắc sâu vào tim y, khiến y nhiều lúc quên đi bóng dáng cũ kĩ tại một góc tối trong tim của mình, nhiều lúc quên mất rằng mình đã từng rất yêu một người.
Trái tim cô cằn của Tần Dụ từng chút từng chút được sự dịu dàng của cô tưới mát, trở nên dồi dào sức sóng, gần như được chữa trị đến lành lặn, xoa dịu hoàn toàn nổi mất mác cùng giày vò trong quá khứ, khiến y một mực nghĩ về cô, nhớ đến cô, trao đi tình cảm mới, tất cả dành cho một mình cô.
Tần Dụ nói xong liền chờ đợi câu trả lời của Ái Nhĩ, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Đây rốt cuộc có phải tình yêu mà y muốn tìm kiếm hay không, liệu rằng có khi nào y lại trơ mắt đứng nhìn Ái Nhĩ biến mất khỏi vòng tay mình một lần nữa.
Ác mộng sẽ lập lại hay sao? Cuộc đời này của y chỉ có thể gặm nhấm nổi cô độc như thế hay sao?
Tần Dụ nghĩ cũng không dám, chờ mong đến khoắc khoải suốt ngần ấy năm, cuối cùng mọi hy vọng vỡ tan, tâm y xám như tro tàn, tưởng chừng đau đến sắp chết.
Trong cơn kiệt quệ, vô tình y lại tìm được một Ái Nhĩ, vẫn là Ái Nhĩ nhưng không phải Ái Nhĩ, mọi bất an đau khổ ngay lúc gặp được cô đều dần dần biến mất không dấu vết.
Y tự thừa nhận, ban đầu cho phép cô ở trong tầm nhìn của mình, một phần lớn là vì cái tên này, nhưng dần dần, mọi thứ đổi thay, y quên mất việc đề phòng cô, cứ thế cho cô tiến từng chút từng chút một về phía mình.
Đến khi Tần Dụ nhận ra, cảm xúc khác thường dành cho Ái Nhĩ vốn không hề xuất phát từ cái tên này, cô đã nằm gọn trong tim y, không rời đi được nữa.
Tần Dụ yêu một người, nhưng lại không muốn sau cùng nhận lại sự ruồng rẫy cùng khinh bạc, y lựa chọn nói hết mọi thứ, mặc cho sau này không làm khó nhau.
Liệu ai có thể nguyện ý cùng một kẻ