Tình cảnh của Tần Dụ lúc này cũng không khá hơn là bao, Tần Dụ gọi điện cho mẹ Tần , nhưng bên tai chỉ văng vẳng giọng nói như máy móc của tổng đài.
“Xin lỗi, số máy của quý khách hiện không liên lạc được…”
Tần Dụ giận dữ cúp máy, ngón tay khẽ xoa hai bên thái dương đang giần giật, cảm giác bất an bắt đầu bủa vây thân thể này.
Tần Dụ biết mẹ Tần nhất định đã đến thành phố này, nhưng vì sao y mãi không liên lạc được với bà, mẹ Tần vì sao lại giúp đỡ Trịnh Minh Hạo, trong lòng Tần Dụ dâng lên nổi sợ hãi rất lớn, nhất là khi biết được lần này mẹ của mình còn đem Triệu Thy Yến đến.
Tần Dụ mở máy lên, đăng nhập vào mail, y tìm đến hòm thư quen thuộc, sau đó gửi cho họ một file hồ sơ.
Tần Dụ nhắn với họ một câu“Giúp tôi tìm tung tích của người này.” Sau đó gửi mail đi.
Tần Dụ nhờ người tìm, nhưng vẫn không có cảm giác an toàn, y vội vã gọi người lái xe, muốn đích thân tìm Ái Nhĩ, nhưng vừa ra cửa liền bị một chiếc xe khác chặn đường.
Kính xe từ từ kéo xuống, khi hai người mặt đối mặt nhau, Tần Dụ mấp máy môi, khẽ gọi.
“Mẹ.”
……………..
Tần Dụ rót cho bà một ly trà, Triệu Thy Yến ngồi ở bên cạnh bà, nhìn anh tủm tỉm cười.
Tần Dụ cảm thấy đau đầu.
“Mẹ, không phải mẹ còn đang du lịch với ba hay sao? Vì sao lại cất công đến đây gặp con?”
“Bỗng dưng nhớ con, mẹ liền muốn đến đây xem, xem con trai của mẹ lớn như thế nào, vì sao có bạn gái nhưng lại không cho mẹ biết.”
Mẹ Tần để ly trà xuống, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra vui buồn.
“Thy Yến, bác có chuyện muốn nói với Tần Dụ một lát, con có thể lên phòng sách đợi một chút.”
Giọng nói của bà rất đỗi dịu dàng, nhưng khí thế không cho người khác cự tuyệt, Thy Yến giật mình thu hồi tầm mắt, ngoan ngoãn đáp.
“Dạ, con đi tham quan một chút, tối nay con có thể ăn thêm món cà ri gà không ạ?”
“Được, dì sẽ dặn người làm cho con.”
Thy Yến đương nhiên thỏa mãn, cô vui vẻ đứng lên, tung tăng lên lầu.
Cho đến khi bóng dáng của cô biến mất, bầu không khí ở phòng khách lại trở về trạng thái nặng nề.
“Nói đi, cô gái ấy là ai?”
“Trịnh Ái Nhĩ.”
Mẹ Tần mỉm cười, như thể đang cười nhạo cái tên này, hoặc giả là đang cười nhạo chính y.
“Là người có quan hệ bất chính với Trịnh Minh Hạo, phải không?”
Tần Dụ lắc đầu.
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, cô ấy với Trịnh Minh Hạo vốn không có gì mờ ám với nhau cả.”
“Vậy sao? Nhìn cho kỹ xem người trong mấy tấm ảnh này là ai?”
Mẹ Tần đem một xấp hình từ trong túi trải xuống bàn, từng tấm từng tấm, đều là hình ảnh của Ái Nhĩ với Trịnh Minh Hạo.
Họ nắm tay nhau, cùng nhau ăn cơm, xem phim, hôn nhau…
Tất cả, đều là ảnh thật…
“Thế nào? Con giải thích sao với mẹ đây?”
Tần Dụ mấp máy môi, không thể nói cho mẹ Tần biết nguyên nhân.
“Tần Dụ, con quen cô ta, chỉ là vì cái tên này?”
“Không phải, không phải như vậy.”
“Tần Dụ, trên đời này không có kỳ tích, giống nhau chưa chắc đã là cùng một người, con hiểu ý của mẹ chứ!”
Tần Dụ sững sờ nhìn mẹ Tần, cảm giác như những thứ mình che giấu liền bị mẹ Tần một câu vạch ra rõ ràng.
Phải, đã có lúc y nghi ngờ Ái Nhĩ chính là Tiểu Ái sống lại, nhưng việc hoang đường này làm sao anh có thể nói ra cho mọi người biết được.
Đúng như mẹ nói, thế giới này không có kỳ tích, càng không có người nguyện ý tin vào kỳ tích, chính bản thân Tần Dụ đã mong mỏi trong một khoản thời gian rất dài, sau đó triệt để không dám tin.
“Tần Dụ, con cảm thấy bản thân thực tỉnh táo, có thể tách bạch phân minh giữa quá khứ và thực tại.
Nhưng sự thật thì không phải vậy, con vẫn còn quá trẻ, tình cảm ngần ấy năm nói bỏ một cái liền bỏ được sao, con cảm thấy Trịnh Ái Nhĩ chính là tương lai tươi sáng của mình, con nghĩ rằng như thế là đã quên được Tiểu Ái trong quá khứ rồi đấy à?”
“Tần Dụ, mẹ biết con đã một lần chờ đợi, như thế kéo dài mấy năm, nên khi con tìm được một Ái Nhĩ khác, con liền vội vàng không muốn chờ nữa, vì con sợ nếu quá khứ tái diễn, con sẽ vĩnh viễn gục ngã.”
“Con, chính là đang bị quá khứ lẫn vào thực tại, dù không cố tình, dù con nói rằng mình cũng không tin những chuyện này sẽ xảy ra, nhưng trong tiềm thức, con vẫn luôn mong, vẫn luôn xem Trịnh Ái Nhĩ là Triệu Ái Nhĩ.
”
“Nếu không, vụ án của Hoắc Thuần Khanh con sẽ không trực tiếp ra mặt.”
Mẹ Tần chính là người hiểu Tần Dụ nhất, biết y là kẻ luôn thích đứng sau màn, chỉ đạo những người khác làm theo ý của mình, cho nên khi biết vụ án của Hoắc Thuần Khanh được chính tay con mình đẩy nhanh để xử lý, bà không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân.
Một câu nói cuối cùng này, cũng chính thức đánh cho Tần Dụ hiểu rõ, sự che giấu của y dưới cái nhìn của mẹ là vô dụng.
Y chính là một kẻ thất bại, sống trong thực tại nhưng lại bị quá khứ bủa vây, tưởng chừng như tìm được điểm an toàn để trú ngụ, mặc kệ