“Vậy ra, người mà chúng ta cứu hôm trước thật sự là chị của con?”
Triệu Thy Yến dựa vào khe hở của cửa phòng, cô nhìn vào bên trong liền nhìn thấy bóng dáng của Ái Nhĩ, ánh mắt dịu dàng kia quá đỗi giống với mẹ của cô lúc còn trẻ.
“Phải, chị của con vẫn còn sống.”
Mẹ Tần nhìn khung cảnh ấm áp kia trong phòng bệnh, tảng đá đè nặng bấy lâu nay cuối cùng cũng đã được gỡ xuống.
Ngay từ lần điều tra đầu tiên bà đã nghi ngờ việc Triệu Ái Nhĩ sống lại, lần thứ hai nhìn thấy người con gái này thương tích đầy mình nằm thoi thóp giữa lòng đường nhưng ánh mắt vẫn một mực kiên trì, ngoan cố hệt như tính cách của mẹ cô, mẹ Tần liền lần nữa khẳng định, cô với bà ấy liền cùng một loại người.
Đều là kẻ từ cửa tử sống lại, phá vỡ quy tắt sinh lão bệnh tử của nhân gian, mượn xác hoàn hồn, trùng sinh mà trở lại.
Ngón tay mẹ Tần hơi cong lại, khẽ siết lấy túi xách, từ tận đáy lòng cảm tạ trời cao đã giúp đỡ bà sống lại thêm một lần nữa.
Một lần sống lại này, cuộc đời của bà hoàn toàn thay đổi, bà giữ được mạng sống của cả gia đình mình, hơn nữa còn giúp Tần Dụ cùng Ái Nhĩ đến bên nhau, cho dù có khó khăn cách trở một chút, nhưng kết quả bà vẫn có thể chạy thoát được mệnh trời một lần.
Những hình ảnh vụn vặt từ rất lâu, cái chết của Tần Dụ, sau đó Ái Nhĩ cũng đổ bệnh, gia đình bà rơi vào hiểm cảnh, dường như chớp mắt đã là chuyện xa vời của một đời trước, bây giờ mọi thứ đều đã thay đổi, hiểm cảnh ấy không hề xuất hiện, tất cả chỉ còn lại là những mảnh vỡ của kí ức, sẽ sớm trôi vào dĩ vãng.
“Dì, con muốn gọi điện cho mẹ báo tin này, nếu bà ấy biết chị con vẫn còn sống, chắc hẵng sẽ rất vui!”
Mẹ Tần mỉm cười nhìn Thy Yến, bà khẽ xoa đầu cô.
“Khoan hãy nói cho mẹ con biết, chúng ta sẽ cho bà ấy một bất ngờ, con cứ bảo là dì có chuyện gấp cần thông báo cho bà ấy, mong bà ấy đến đây, càng sớm càng tốt.”
“Vâng, vậy con đi gọi điện cho mẹ trước, dì đợi con nhé.”
“Được rồi.”
Mẹ Tần sau khi xác định Thy Yến đã rời đi, bà xoay người nhìn vào nơi góc tường, như đã biết hết mọi thứ, liền gọi một tiếng
“Trịnh Minh Hạo, tôi biết là cậu, mau ra đây đi.”
Trịnh Minh Hạo từ bóng tối đi đến, ánh mắt anh âm trầm cực độ, con ngươi lóe qua tia sắc bén.
“Bà lừa tôi!”
Rõ ràng là bà ấy muốn giúp anh chia cắt Tần Dụ cùng Ái Nhĩ, nhưng đến cuối cùng, anh lại vô tình rơi vào cái bẫy của bà, sau đó ngớ ngẩn hai tay dâng Ái Nhĩ cho tên khốn Tần Dụ kia!
Khốn nạn, đáng lẽ anh không nên cả tin như thế, đang lẽ anh nên hiểu, cả nhà họ Tần kia, không một ai tốt đẹp cả!
“Tôi lừa cậu thì sao? Nếu không lừa cậu thì sao? Trịnh Minh Hạo, điều cuối cùng tôi muốn gửi đến cậu là đừng nên chấp mê bất ngộ.
Cậu biết rõ tình cảm của mình vốn đã vô ích, thế thì đừng nên cố chấp, đau người, khổ cả bản thân!”
“Tôi không cần bà dạy đời cho tôi! ”
Trịnh Minh Hạo vốn không muốn làm kinh động đến hai người ở bên trong, giọng nói kìm ném.
“Trịnh Minh Hạo, cậu là một người thông minh, nếu suy nghĩ lại một lần nữa, hãy học cách cho bản thân một lối đi mới, đừnng nên đâm đầu vào ngõ cụt.”
Đến khi đầu rơi máu chảy, da thịt toang toác, cũng sẽ chẳng có ai thương tiếc anh, vì anh mà quay đầu lại.
Trịnh Minh Hạo không muốn nghe những đạo lí sáo rỗng kia, anh quay ngoắt người đi, bóng lưng dày rộng vốn tưởng như vững chạy lại khẽ sụp xuống, cả người tản mác một nổi cô độc, hai chân thon dài bước đi rất nhanh, như thể muốn chạy trốn cái nơi gây ra vô số tổn thương cho mình.
Hành lang bệnh viện không một bóng người, anh bước đi dồn dập, từng tiếng bước chân vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng, nhưng lại không có cách nào giảm bớt nổi đau đớn sâu trong lòng anh.
Trịnh Minh Hạo nghe thấy hết rồi, từ lúc hai người va vào nhau tại cửa phòng, cho đến từng lời phân trần của Ái Nhĩ, từng kỉ niệm của cô với Tần Dụ được kể rành mạch, cho đến từng cái ôm hạnh phúc cùng vui sướng của hai người.
Anh nghe thấy, nhìn thấy, cho dù cố bịt tai, che mắt lại, những thứ đó vẫn không thể xóa nhòa khỏi trí nhớ của anh.
Ái NHĩ kể rất nhiều, đôi khi Trịnh Minh Hạo mong rằng ít nhất trong lời nói của cô sẽ có sự hiện diện của anh, cho dù chỉ là một chút ít, anh cũng có thể tự lừa mình dối người rằng người đó là Trịnh Ái Nhĩ, không phải Triệu Ái Nhĩ, vẫn là em gái của anh, cũng là người mà anh yêu từ rất lâu.
Nhưng đáng tiếc, Ái Nhĩ nhớ ra tất cả, nhưng cô lại quên mất anh.
À không, nói đúng hơn, cô chưa từng quen biết anh, kỷ niệm của anh cùng người con gái tên Ái Nhĩ, đã sớm theo lần cô ấy rớt xuống hồ, tan vào nước, biến mất vĩnh viễn.
Trịnh Minh Hạo chạy mệt rồi, anh vịn lấy tường, thở hồng hộc, bao nhiêu dự tính cùng mớ tưởng về một tương lai phía trước đều bị hiện thực tàn nhẫn bóp nát, anh giận bản thân mình quá vô dụng, vừa muốn hai người kia không thể hạnh phúc, nhưng vừa nhớ đến khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của Ái Nhĩ trong quá khứ, anh không thể xuống tay được.
Hành lang bắt đầu có tiếng bước chân dồn dập, người người đi qua nơi đây mang trên mình rất nhiều vẻ mặt, có mong chờ, có hối hả, có buồn bã, phía xa xa, một đám nhóc mặc áo bệnh viện đang chơi đùa cùng nhau, trên vòm cây, tiếng chim hót cũng bắt đầu ríu rít, nắng xen vào từng kẻ lá rơi xuống mu bàn tay anh.
Trịnh Minh Hạo bóp lấy vệt sáng, ngớ ngẩn như cách anh cố gắng níu kéo lấy tình yêu của Ái Nhĩ về phía mình, đều tốn công vô ích.
“Kết thúc thật rồi sao?”
Tình yêu của anh…rốt cuộc cũng đã bị bóp chết.
…………………
Ái Nhĩ gặp lại được mẹ của mình, khi bà đang trò chuyện cùng mẹ Tần , Ái Nhĩ từ tầng trên bước xuống lầu, cả hai ngơ ngác nhìn nhau một lát, sau đó Ái Nhĩ chạy đến ôm lấy bà, đã rất nhiều năm không gặp, tiếng gọi mẹ phát ra từ cổ họng như giọt nước tràn ly, làm cảm xúc