Lễ cưới được diễn ra vào một ngày đầu xuân, Tần gia vốn là một gia tộc lớn, đừng nói là về thân thế cho đến cơ ngơi hiện nay, cho nên lễ cưới đương nhiên là phải làm thật lớn, Tần Dụ lần đầu không nghe theo lời Ái Nhĩ, quyết định tự tay thiết kế đám cưới, biến ngày lễ thành hôn của hai người phải lớn nhất thành phố này.
Ái Nhĩ biết mình khuyên không được, chẳng còn cách nào khác ngoài việc mặc kệ anh.
Ít ra lần này Tần Dụ còn hỏi ý kiến của cô, không như lần đi đăng ký kết hôn cách đây vài ngày, ngay cả việc đi đến cục dân chính để chụp hình làm thủ tục đăng ký Ái Nhĩ cũng làm trong mơ hồ.
Vốn là đang ngủ trên giường, đùng một cái liền bị Tần Dụ bế lên xe, sao đó mù mờ đem sổ đỏ đưa cho anh, ngơ ngác chụp hình, đến tận lúc lấy giấy chứng nhận Ái Nhĩ cũng là mới vừa tỉnh ngủ xong.
Cô còn nhớ, lúc đó mình có bao nhiêu ngượng ngùng cùng tức giận, trên xe nhìn thấy mình trong mảnh chụp ngu ơi là ngu, không khỏi oán giận Tần Dụ vài câu.
Ảnh chụp này đi theo cô cả một đời đấy! Lúc trước cô còn có chút xíu tự tin về khuôn mặt của mình, nhưng mà nhìn đi, nhìn đi, mặt cô còn chưa tỉnh táo, tròn như đầu heo, nhìn đần ơi là đần.
“Tại anh đấy, vì sao hôm nay đăng ký mà anh không gọi em, xấu chết xấu chết đi được.”
Tần Dụ nhìn bộ dáng muốn đấm ngực giậm chân của cô, không khỏi buồn cười, anh im lặng không nói, mặc cô dùng dằn tới lui, cho đến khi về nhà, Tần Dụ liền kéo cô lên lầu.
Ái Nhĩ còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, cả người liền rơi vài lồng ngực của anh, bị anh hôn cho đến mờ mịt.
Tần Dụ dùng tay ôm lấy hai chân nhũn ra của Ái Nhĩ, bế cô lên giường, lúc này mới ngả ngớn trêu.
“Em oán giận đủ chưa đấy? Thế hôm qua là ai uống rượu, mèo nheo ôm anh, hết hôn anh lại sờ anh.
Còn bảo anh ngày mai phải đi đăng ký kết hôn với em.”
“Anh còn chưa kịp trả lời, em liền ngồi sụp xuống sàn khóc lóc, nói là anh hết thương em rồi.”
“ Em…em..”
Tần Dụ cắn lấy một bên má của Ái Nhĩ, người áp lấy cô thật chặt, giọng nói có hơi khàn khàn.
“Em giỏi lắm, hôm qua ỷ bản thân say liền trêu chọc anh, trêu đã đời liền ngã lăn ra ngủ, hại anh khốn khổ cả một đêm.
Có biết hôm qua em đã chơi đùa với anh như thế nào không? Cần anh nói cho em biết không, hửm?”
Ái Nhĩ bị Tần Dụ vuốt ve, mặt không tự chủ đỏ ửng cả lên.
Hình…hình như cô nhớ ra rồi.
Hôm qua, ngoài việc mất mặt như anh kể, còn có…
Những hình ảnh kia chạy nhanh qua đầu Ái Nhĩ, cô giật mình bụm miệng, hoàn toàn không thể ngờ, lúc mình say rượu lại làm càng như thế, đè Tần Dụ, cắn cổ anh, còn có liếm…
“Em, chính là dùng cái tay này, còn có cái miệng này để…”
“ Đủ rồi, đủ rồi, anh đừng nói nữa…”
Ái Nhĩ bụm miệng Tần Dụ, xấu hổ không thể tả.
“Được, nhớ thì tốt, thế thì đến lúc em nên trả nợ cho anh rồi.”
Tần Dụ hôn lên môi Ái Nhĩ, kéo cánh tay của cô câu lên vai mình.
Ái Nhĩ rúc trong lòng Tần Dụ, oán giận.
“Anh…anh như thế là ban ngài tuyên dâm.”
Chưa được bao lâu, những lời giận dỗi kia liền bị những cái hôn nồng nhiệt nuốt xuống.
“Ah, Dụ ca…nhẹ một chút.”
Ái Nhĩ lắc lắc đầu, vội muốn quên đi chuyện này.
Dù sao lúc nghĩ lại, cô liền cảm thấy hoảng hồn.
“Cô dâu của chúng ta hôm nay thật là xinh đẹp nha, ây, không đúng, phải nói là, trên đời này sao lại có một cô dâu xinh đẹp như thế này.”
Ái Nhĩ bừng tỉnh, cô quay đầu lại, lúc nhận ra người đứng dựa ở trước cửa là ai liền mỉm cười.
“Thy Yến, đừng chọc chị.”
“Nào có chọc chị đâu, em nói đều là sự thật cơ mà.”
Thy Yến nhanh chân lách vào phòng, cô ngồi xuống trước mặt Ái Nhĩ, tay ôm cằm nhìn cô hết trái sang phải, ra dáng thở dài.
“Haizza, anh rể lấy được chị đúng là quá hời rồi.”
Ái Nhĩ gõ trán Thy Yến một cái, nhìn bộ dáng nghịch ngợm của cô nhóc, không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Được rồi được rồi, đến việc chính thôi! Mọi người bảo em đến nói với chị là phía bên kia đã sắp đến giờ làm lễ rồi, chúng ta mau chóng xuất phát thôi.”
Ái Nhĩ gật đầu, Thy Yến nhìn cô đứng lên, rất cẩn thận nâng chân váy của cô lên, giúp cô di chuyển ra xe.
Cùng lúc đó, tại nơi làm lễ cưới, khách khứa được mời đã đến gần đủ chổ.
Tần Dụ đứng ở phía cửa, mỉm cười chào đón từng người một.
“Chắc là cũng sắp đến giờ rồi.
”
Lưu Vũ quay sang nhìn Tần Dụ, thấy anh đang nhìn đồng hồ, nhịn không được bật cười.
“Ôi trời, hóa ra Tần đại ca cũng có lúc sốt ruột nhỉ ?”
Tần Dụ phóng một ánh mắt “ Cậu là cẩu FA” thì biết cái gì, khiến Lưu Vũ lập tức ngậm miệng.
“Ây ây, chị dâu đến nơi rồi, đang di chuyển vào phía trong hội trường rồi.”
Lưu Vũ nhận được tin nhắn của nhóc Thy Yến, liền như chim báo hỷ báo cho tần Dụ biết.
khuôn mặt hơi lạnh kia mới xuất hiện một chút hòa hoãn, anh nhanh chóng nghĩ đến việc muốn đi tìm vợ, liền bị Lưu Vũ ngăn cản.
“Tôi đi xem cô ấy một chút”
“Này này, đại ca của tôi ơi, anh chờ một lát là gặp được cô ấy rồi, đừng quên phong tục chỗ này, cô dâu chú rể không nên trước đám cưới gặp nhau, điền xấu đấy, anh hiểu không?”
Tần Dụ nghệch mặt ra một chút, vốn còn muốn cứng miệng nói rằng anh không tin mấy lời cổ hủ kia, nhưng mà nhớ đến lí do Ái Nhĩ sống lại, liền