Thêm một ngày hôm qua.
Ra khỏi tiệm cầm đồ. Yến Linh đi đến bên cạnh chiếc xe Audi của Hướng Phi mở cửa chui vào, chìa tay ra. Nói:
“Trả lại cho anh.”
Hướng Phi không nhìn cô hỏi: “Sao lại đưa tôi?”
Yến Linh kỳ lạ hỏi: “Còn không phải là anh kiên quyết lấy về hay sao? Tôi cũng không dám giữ đồ đắt tiền bên mình. Không may làm mất không khéo phải lấy thân trả nợ.”
Hướng Phi nhìn cô mỉa mai: “Bằng cô mà muốn lấy thân trừ nợ à? Cô đang mơ sao?”
Yến Linh chống tay chống hông bộ dạng phụ nữ chanh chua nói: “Anh dám chê tôi, nói cho anh biết trong trường tôi cũng được coi là hoa khôi đấy.”
Hướng Phi cười nói bâng quơ: “Hoa khôi à, chỉ trong một ngày thôi đúng không?”
Yến Linh tròn mắt nhìn anh: “Anh biết? Anh cho người điều tra tôi?”
Hướng Phi nói như hiển nhiên: “Nếu không điều tra làm sao biết cô là người như thế nào? Công ty tôi trước giờ không tùy tiện nhận người.”
Yến Linh trong lòng ấm ức, ngồi im lặng một lúc sau hớn hở hỏi: “Vậy là nhân phẩm lẫn năng lực của tôi rất tốt nên anh mới nhận phải không?”
Hướng Phi lắc đầu vờ thở dài: "Coi như đây là sai lầm của tôi vậy”.
Yến Linh trợn mắt: “Anh…anh…”
Hướng Phi nhướng mày: “ Tôi thế nào?”
Yến Linh im lặng lát sau nói : “ Anh nhận tôi chính vì muốn trả thù tôi đã đắc tội anh phải không? Nếu vậy coi như tôi xin lỗi, anh tha cho tôi đi?”
Hướng Phi lắc đầu: “ Muộn rồi”.
Yến Linh nhìn anh không hiểu: “…”.
Hướng Phi nói tiếp: “Hiện tại biểu hiện của cô làm tôi vô cùng hứng thú. Đợi đến khi tôi thấy chơi đủ không chừng sẽ tha cho cô.”
Yến Linh mơ hồ: “Như thế nào mới là chơi đủ?”
Hướng Phi đều giọng: “Cô tự nghĩ đi”.
Yến Linh đúng là không còn từ nào để nói, tên này đúng là “bại hoại” thật là đáng thương cho cô.
Yến Linh nhìn ra đường thấy anh đang lái xe hướng về trọ cô liền ngăn lại: “Anh cho tôi xuống xe được không?”
Hướng Phi không nhìn cô, hỏi : “ Làm gì?”.
Yến Linh nói “ Tôi phải vào bệnh viện thăm bạn, anh cho tôi xuống ngay đi”.
Hướng Phi chậm chậm cho xe vào lề, cô mở cửa bước xuống vội vã đi đến trạm xe buýt.
Xxxxxxxxxxx
Yến Linh vừa vào đến bệnh viện thì thấy Quốc Nguyên rầu rĩ từ phòng bênh Thảo Nguyên đi ra. Anh nhìn thấy cô yếu ớt cười. Yến Linh tự nhiên bước đến hỏi: “Lớp trưởng vào thăm Thảo Nguyên hả? Sao lớp trưởng biết nó ở trong này?”
Quốc Nguyên nhìn cô nói: “Hôm qua tôi gặp Trúc Nhi ở trường, là cô ấy nói. Linh cũng vào thăm Nguyên à?”
Yến Linh : “Uhm. Lớp trưởng tới lâu chưa?”
Quốc Nguyên: “Cũng mới vào thôi. Thôi, tôi còn có việc đi trước, Linh vào đi”.
Yến Linh cũng gật đầu chào anh rồi mở cửa vào phòng.
Yến Linh vào phòng chỉ một mình Thảo Nguyên, cô biết giờ này Trúc Nhi đã về nhà. Giường bệnh bên cạnh lúc sáng đã chuyển ra phòng ngoài. Thảo Nguyên nằm quay mặt vào tường Yến Linh bất chợt thấy đôi vai Thảo Nguyên từng hồi run lên. Cô bước đến ngồi bên giường đặt tay lên vai Thảo Nguyên xoay về phía mình. Lúc này cô mới biết đúng là Thảo Nguyên đang lặng lẽ khóc.
Yến Linh biết hiện tại bạn cô đang rất đau lòng, cô có nói gì thì cũng không giúp được. Thân thiết nắm chặt tay Thảo Nguyên như muốn chia sẽ nổi đau với cô.
Một lát sau bên ngoài có tiếng gõ cửa, mẹ của Thảo Nguyên bước vào. Nhìn con gái trên đầu và chân quấn băng thì ánh mắt vô cùng đau xót. Yến Linh đứng lên lễ phép: “Chào bác gái”.
Bà khẽ gật đầu. Yến Linh biết mẹ con họ còn có nhiều chuyện cần nói với nhau nên nói: “Cháu còn có việc, cháu xin phép về trước”.
Mẹ của Thảo Nguyên gật đầu nói: “Bác