Trong lòng rối rắm, lúc vô ý gặp lại người quen.
Yến Linh sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, hiện tại đôi mắt thâm quầng như họ hàng với nhà gấu trúc.
Cô đang hồi hộp đứng ngồi không yên. Chính là hôm qua hình như trước khi rời đi có người bảo cô hôm nay anh ta sẽ đón cô đi làm.
Yến Linh tâm trạng bất ổn, chợt nghe tiếng điện thoại reo, giật thót cả người. Cô đương nhiên biết được cuộc gọi này của ai? Cô vội vã cầm túi xách, đóng cửa phòng lại.
Yến Linh bước ra ngoài nhìn thấy Hướng Phi từ xa đang đứng dựa người vào xe, hai tay khoanh trước ngực trông thật thoải mái, có chút tùy hứng. Dưới ánh mặt trời nhìn anh thật sự tỏa sáng. Tất nhiên là vì sự tỏa sáng này nên đã thu hút rất nhiều thiếu nữ ngoái đầu lại khi đi qua anh. Điểm này làm cho Yến Linh rất không vừa ý.
Tối qua sau khi rời khỏi nhà Yến Linh, Hướng Phi ngay cả bản thân cũng có chút mơ hồ. Anh tự hỏi sao bản thân lại có hành động không tự chủ như vừa rồi? Anh đối với việc mình nhất thời kích động vẫn không tìm được nguyên do. Chợt phát hiện ra một điều: Không lẽ là anh yêu cô sao? - Không thể nào. Lí do này anh kiên quyết phủ nhận, anh đối với những cô gái nhỏ không thể nào có hứng thú. Nhất là Yến Linh một điểm xuất sắc cũng không có. Hơn nữa cô còn đắc tội với anh.
Anh lái xe đến quán bar, ngồi vào một góc hơi khuất gọi rượu. Không lâu sau một cô gái ăn mặc hở hang, gương mặt trang điểm đậm như sắp lên sân khấu, bước đến bên anh đưa đẩy, lẳng lơ nói: "Chàng đẹp trai, đang cô đơn sao? Em ngồi cùng anh nha!"
Hướng Phi nhìn cô gái hơi gật đầu. Anh nghĩ là lâu rồi anh cũng không gần gũi phụ nữ mới nhất thời có hứng thú với Yến Linh. Anh thật không tin một cô gái trung bình như Yến Linh có khả năng hấp dẫn anh.
Cô nàng kia õng ẹo ngồi xuống giả vờ yếu ớt ngã vào lòng Hướng Phi. Trong giây phút mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, trong đầu Hướng Phi hiện lên hình ảnh một cô gái, dù trên người cô bị bắt ép mặc toàn hàng hiệu đắt tiền nhưng gương mặt rạng ngời không một chút son phấn. Quanh năm không dùng nước hoa vẫn thoang thoãng một hương thơm nhẹ nhàng không thể nhầm lẫn. Cô gái đó cách đây mấy tiếng đồng hồ vẫn còn trước mặt anh ngượng ngùng trao nụ hôn đầu.
Anh liền đẩy cô gái xa lạ ra khỏi người mình, đứng lên thanh toán tiền rời khỏi quán bar trước con mắt sững sờ của cô gái mới quen.
Hướng Phi lái xe vô định trên đường, theo thói quen lại chạy đúng con đường về trọ Yến Linh. Trước cổng trọ của cô, anh dừng xe tâm hồn lúc này một cảm giác xôn xao như tuổi mới lớn. Nhìn đồng hồ đoán là cô đã ngủ, chần chừ một lúc mới lái xe rời đi.
Anh không biết vì thế nào anh hay nghĩ đến cô nhưng anh biết một điều khi bên cạnh cô anh cảm thấy trong lòng rất dễ chịu. Cô không sâu sắc nhưng anh sẽ không để tâm những khi cô hời hợt, nông cạn. Cô không tự tin nhưng anh không ngại cô quá nhút nhát. Cô không thông minh, lanh lợi nhưng anh chấp nhận được những cái ngốc của cô. Cô luôn không biết tự bảo vệ và chăm sóc bản thân, không sao cả, anh sẽ thay cô làm điều đó.
Hướng Phi nhìn thoáng qua Yến Linh gắt gao thu hồi ánh mắt dịu dàng, mở cửa xe nói: “Lên xe đi”.
Yến Linh tuy là thấy bất ngờ với việc anh tự tay mở cửa xe ình nhưng khi nhìn gương mặt nghiêm nghị của Hướng Phi cùng thái độ xa cách một trời một vực so với tối qua thì bao nhiêu giấc mơ màu hồng tan như bóng nước. Trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng. Anh quả nhiên đối với cô chỉ là trêu đùa.
Yến Linh mang tâm trạng nặng nề như đeo đá bước vào công ty.
Hướng Phi tuy cao ngạo không biểu hiện nhưng thấy gương mặt như phủ một tầng sương của Yến Linh trong lòng vô cùng khó chịu. Cô hối hận vì tối qua chấp nhận nụ hôn của anh? Hay cô không coi đó là quan trọng?
Hướng Phi nào hiểu tâm tư thiếu nữ mới lớn, trong một lúc hai người mỗi người mang một suy nghĩ tạo nên một khoảng cách vô hình.
Yến Linh