Tin tưởng.
Hướng Phi thấy Yến Linh cầm túi xách chuẩn bị về liền cầm áo khoác đứng lên nói: “Chúng ta cần nói chuyện một chút, anh đưa em về”.
Thấy thái độ hòa hoãn của Hướng Phi, Yến Linh trong lòng vô cùng mừng rỡ nhưng vẽ mặt lại tỏ ra rất miễn cưỡng, gật đầu một cái đi theo sau lưng anh.
Trên xe Yến Linh vẫn giữ thái độ im lặng một câu cũng không nói, chỉ chú tâm ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Hướng Phi thấy thái độ không hợp tác của cô thì cũng không biết nên làm thế nào? Thấy cô mãi lơ đãng nhìn ngắm người đi đường cũng không thèm nhìn anh, trong lòng ganh tỵ nghĩ: “Khuôn mặt của anh so với người qua đường còn tốt hơn một trăm lần”.
Một lúc sau, Yến Linh phát hiện anh không theo đường cũ đưa cô về nhà liền nói: “Muốn đi đâu? Tôi muốn về nhà.”
Hướng Phi cắc cớ hỏi: “Nói chuyện với ai vậy? Với anh sao?”
Yến Linh khó chịu: “Ở đây có tôi và anh, anh lại đang lái xe tôi không nói với anh không lẽ tự nói với mình”.
Hướng Phi giống như vỡ lẽ ra nói: “Ờ, vậy à? Em mắt nhìn ra đường lại nói trống không như vậy làm sao anh biết em nói với anh. Anh vốn quen em gọi anh xưng em, tự nhiên đổi giọng anh làm sao biết”.
Yến Linh trong lòng bực bội nghĩ: “Một câu xin lỗi còn chưa nói mà muốn gọi anh xưng em, còn bày cái mặt vô tội như thế nữa, thật là trêu tức mà”.
Thấy Yến Linh giận dỗi không nói, Hướng Phi cũng không nói gì chỉ khẽ cười, chuyên chú lái xe.
Hướng Phi cho xe vào một bãi đậu xe, lúc này thành phố đã lên đèn, Yến Linh lạ lùng nhìn xung quanh hỏi: “Ở đây là đâu?”
Hướng Phi chỉ cười nắm tay cô nói: “Đi thôi, khung cảnh nơi đây nhất định em sẽ thích”.
Yến Linh nghiêm mặt rút tay lại thầm nghĩ: “Còn dám giả vờ thân thiết, đơn giản như vậy đã muốn hòa, dễ vậy sao?” Cô nhìn phía trước đi thẳng. Hướng Phi biết cô còn đang hờn dỗi đành đi sau lưng cô.
Yến Linh đi trên con đường, theo đánh giá của cô chính là: Không quá ồn ào, đường phố thông thoáng, ít khói bụi, ánh đèn đường lung linh hắc xuống tạo nên sự huyền ảo. Nơi đây giống như một thành phố du lịch.
Yến Linh nhìn xa phía trước mặt có một cây cầu bắc qua hồ, từ vị trí cô đứng nhìn thấy cây cầu này tựa như một vệt sáng vắt qua hồ nước. Cô hiếu kỳ đi về phía dãy sáng, khi đến gần nhìn thấy dãy sáng lúc nãy nhìn thấy chính là những ánh đèn được chiếu từ dưới mặt đường, tạo cho người đi bộ có cảm giác như đang đi trên bầu trời đầy sao, vừa lạ lẫm thích thú vừa có cảm giác hưởng thụ.
Yến Linh đứng dựa vào lan can cầu nhìn xa xa có thể bao quát thành phố lung linh ánh đèn trong tầm mắt. Cô ngước lên bầu trời trên kia cũng có nhiều vì sao sang đang chớp tắt, cô khép mi thư giãn như muốn hòa mình vào không gian lãng mạn mà ấm áp này.
Hướng Phi bước đến gần khẽ hỏi: “Có thích không?”
Yến Linh không mở mắt hít sâu một hơi, không khí trong lành làm cho đầu óc thanh tỉnh, dễ chịu. Cô gật đầu nói: “Rất thích”. Sau đó cô mở mắt ra hỏi: “Ở đây gọi là gì? Sao lại đưa em đến đây?”
Hướng Phi nghe cách xưng hô đã hiểu cô hết giận, liền nói: “Đây là khu đô thị Phú Mỹ Hưng, chỗ chúng ta đang đứng chính là một trong những cây cầu bộ hành đẹp và lớn nhất TP.HCM, tên là “Cầu Ánh Sao”.
Yến Linh lặp lại: “Cầu Ánh Sao”, nơi đây thật là tuyệt, anh xem còn có thể hóng gió nữa. Thật là thơ mộng phải không?”
Hướng Phi tán thành: “Đúng vậy”, nhìn qua bên kia cầu chính là nơi quay phim, chụp ảnh lưu niệm, hỏi cô: “Có muốn qua đó xem không?”
Yến Linh lắc đầu: “Em muốn ở đây hóng gió”.
Hướng Phi yên lặng đứng bên Yến Linh, mong ước mãi mãi luôn có cô bên cạnh như thế này dù không nói gì cả, chỉ cần cảm giác sự tồn tại của người bên cạnh, thế là đủ.
Từ lúc nhìn thấy móc khóa gắn trên điện thoại Hoài Trung, anh bắt đầu cảm thấy lo sợ. Trước đây anh chưa từng nghĩ sẽ có lúc xuất hiện một người khác xen vào tình cảm của anh và cô. Anh cho rằng những chuyện tình tay ba chẳng qua là sự thêu dệt của tiểu thuyết, trên thực tế sẽ không có thật, anh luôn tin tình yêu của họ thật êm đềm và tuyệt đối.
Thế nhưng giờ đây anh không sao xóa được hình ảnh nét mặt mãn nguyện và hạnh phúc của Hoài Trung khi nhắc đến cô bạn gái nhỏ. Anh biết trực giác của anh sẽ không hề nhầm lẫn, người con gái trong sáng và đơn thuần ấy không ai khác ngoài Yến Linh của anh.
Hướng Phi bước thêm một bước từ phía sau ôm Yến Linh vào lòng, cử chỉ vừa ôn nhu, yêu thương vừa thể hiện sự bảo vệ, che chở. Yến Linh qua bao nhiêu ngày giận hờn trong lòng cực kỳ khó chịu, hiện tại trong vòng tay ấm áp của anh mới thấy thật yên bình.
Hướng Phi vẫn giữ tư thế đó, mãi một lúc sau anh trầm giọng nói: “Còn giận anh