Đau lòng.
Hướng Phi vừa đi khỏi có hai thanh niên đi tới nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Yến Linh nháy mắt ra hiệu với nhau, sau đó nhảy lên xe cô lên ga phóng đi mất. Yến Linh phút chốc bàng hoàng nhớ lại chiếc xe đó là của cô thuê, cả người lạnh lẽo ngơ ngẩn nhìn theo hướng hai thanh niên kia cũng quên phải kêu lên mình bị cướp.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ đồng hồ cô vừa mất tình yêu vừa mất của, cảm thấy bản thân như rơi xuống vực sâu hun hút nhưng bên cạnh không có thứ gì để có thể bấu víu. Thất vọng và thất vọng tiếp nối không dứt.
Yến Linh lang thang trên đường như người mất hồn, cô đi hết con đường này đến con đường khác, cứ như muốn đi bộ hết cả con đường thành phố cũng không dừng lại.
Trời chiều, những áng mây nặng nề trôi, quang cảnh dần tối nên âm u giống như tâm trạng của cô. Ánh mặt trời lúc này bị dãy nhà cao tầng che khuất chỉ còn le lói chút ánh sáng. Cái ánh sáng yếu ớt không thể chống lại bóng đêm sắp sửa bao trùm, tia nắng yếu ớt không đủ làm ấm áp con người.
Yến Linh vô thức rút điện thoại ra, trong máy gần hai mươi tin nhắn, chủ yếu là của bạn học, trong đó có cả tin nhắn của Thiên Hào, Trúc Nhi và Thảo Nguyên. Mọi người đều chúc cô có một ngày sinh nhật vui vẽ. Cô lần dò đọc hết tất cả tin nhắn chỉ mong trong đó có một tin nhắn của Hướng Phi, nhưng cô lại thêm một lần thất vọng.
Bao nhiêu lời chúc tốt đẹp thế nhưng không ai biết nó một chút cũng không linh nghiệm, ngay lúc này đây Yến Linh một mình cô đơn ngoài đường đón mừng sinh nhật.
Yến Linh đang đứng đối diện một cửa hàng bánh kem, chân bỗng không nỡ nhấc bước, cô lúc sáng còn háo hức tưởng tượng tối nay cùng Hướng Phi thổi nến, cắt bánh kem, khi đó cô sẽ ước một điều cho tuổi 23 của cô, cô ước Hướng Phi sẽ mãi mãi bên cạnh cô. Đáng tiếc cô còn chưa có cơ hội được làm điều đó.
Nhìn từng người đi vào đi ra, có những đôi nam nữ cùng đi chung tay nắm tay nét mặt rạng rỡ. Cô cảm thấy họ thật chướng mắt, ngay cả khi nghe những tiếng cười nói của người qua đường cô trong lòng cũng thấy khó chịu, cứ như những người đó đã đắc tội với cô, không đúng - là tất cả những người đang hạnh phúc đều đắc tội với cô.
Nghĩ đến sự ích kỷ buồn cười của mình, Yến Linh cảm thấy bản thân cần có một người bạn, nhất là lúc này. Cô gọi vào số của Trúc Nhi, liên tục mấy cuộc gọi đều trong tình trạng máy bận. Cô định gọi cho Hà Vy, chợt nhớ Hà Vy hôm nay tăng ca. Có lẽ mọi người lúc này ngoại trừ một mình cô nhàn rỗi long nhong ngoài đường, tất cả ai cũng đang bận rộn.
Yến Linh đưa tay cột lại đuôi tóc hơi rối, một mình đi đến quán bar. Trước đây có người nào đó từng nói: “Con người khi say sẽ quên hết mọi chuyện, cô muốn thử một lần”.
Quán bar lúc này đã náo nhiệt, nhìn những ánh đèn xanh đỏ liên tục đổi màu tâm trạng của Yến Linh cũng cân bằng lại một chút, cô chợt nhớ lúc này có một người bạn có thể cùng cô uống rượu liền lấy điện thoại ra dò tìm trong danh bạ, nhấn nút gọi.
Điện thoại vừa reo người bên kia liền bắt máy :”Alô, Yến Linh à?”
Yến Linh nói: “Là tôi, anh rảnh không?”
Bên kia: “Tôi đang chuẩn bị gặp khách hàng, có gì sao?”
Yến Linh nghe Hoài Trung nói vậy trong lòng hụt hẫng nói: “Không có gì”, rồi bấm nút kết thúc cuộc gọi. Cô thở dài một mình tiến vào trong góc gọi rượu uống.
Hoài Trung đang ngồi trong nhà hàng đợi khách hàng đến. Vị khách này anh đã gặp vài lần nhưng đàm phán vẫn chưa thành công, hôm nay chính là cơ hội cuối cùng. Anh chợt nhớ lúc nãy thanh âm của Yến Linh trong điện thoại dường như chán chường, hình như xung quanh lại ồn ào tiếng nhạc, còn có hôm nay Yến Linh không đi làm. Hoài Trung lập tức bấm số gọi lại cho cô.
Yến Linh vừa vào bàn thì điện thoại rung mở ra thấy chính là Hoài Trung gọi cô hơi do dự rồi bấm nút nhận cuộc gọi: “”Alô”.
Hoài Trung lo lắng: “Cô có sao không? Hiện giờ đang ở đâu?”
Yến Linh nghe thanh âm lo lắng của Hoài Trung cảm thấy buồn phiền ít nhiều giảm xuống, cười nói: “Tôi không sao, anh làm việc đi.”
Hoài Trung cố chấp: “Cô mau nói, cô đang ở đâu?”.
Yến Linh miễn cưỡng nói: “Một quán bar ở đường…”
Vừa nói xong địa chỉ, Hoài Trung ngắt ngang lời cô: “Đợi đó, tôi đến ngay”.
Yến Linh nhìn điện thoại, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút an ủi, ít nhất ngay lúc này, bên cạnh vẫn còn có một người bạn luôn quan tâm cô.
Anh trợ lí thấy Hoài Trung vừa tắt điện thoại kéo ghế đứng dậy chuẩn bị đi, liền nói: “Thưa phó chủ tịch, hợp đồng này rất quan trọng, có việc gì xin anh gác lại sau”.
Hoài Trung quay đầu nhìn trợ lí, hứng chịu cái nhìn của Hoài Trung anh trợ lí không rét mà run. Hoài Trung nhấn mạnh từng chữ: “Nếu không hẹn được lần sau thì không cần thiết phải ký hợp đồng”. Nói xong quay người đi luôn.
Anh trợ lí của Hoài Trung thấy anh đi rồi mới đút tay vào túi lấy khăn ra lau mồ hôi đang rịn hai bên thái dương, thầm nghĩ: “ Người này bình thường cười cười, nói nói không ngờ khi nổi giận đáng sợ không kém gì chủ tịch”.
Hoài Trung bước vào quán bar nhìn xung quanh thấy Yến Linh đang ngồi trong góc rót rượu anh đi thẳng đến bên bàn Yến Linh ngồi xuống cạnh cô.
Yến Linh thấy Hoài Trung đã đến chỉ nói: “Cái gì cũng đừng hỏi, tôi muốn có người cùng uống rượu với tôi, chút nữa nếu tôi có say anh đưa tôi về phòng trọ, chìa khóa ở trong ngăn kéo”.
Hoài Trung biết cô nhất định có chuyện gì đó, có lẽ là cải nhau với Hướng Phi. Gật đầu nói: “Được”.
Anh cầm chai rượu rót cho Yến Linh rồi lại rót ình, hai người cứ lẳng lặng mà uống rượu, không ai nói với ai một câu.
Qua một hồi Yến Linh lúc này đã lờ đờ say, Hoài Trung không uống nhiều như Yến Linh, anh biết nếu anh cũng uống say sẽ không đủ sức bảo vệ cô, sẽ không tỉnh táo để đưa cô về như đã hứa”.
Yến Linh cầm ly rượu ngửa cổ uống một hơi đột nhiên lên